Chương 670: Thành phố G (12)
Lần này căn cứ xảy ra chuyện, cô vội vàng lên đường trở về, nếu không phải trên đường con bé trêu chọc một con thú biến dị, hiện tại cô cũng sẽ không bị vây ở chỗ này.
Con bé này, một ngày nào đó sẽ đắc tội với người ta.
"Chị Mộng Mộng, sao chị lại mắng em, em không có nói sai, không phải bọn hắn da mặt dày tới ăn chùa uống chùa à, trong đội chúng ta còn lại bao nhiêu đồ ăn cơ chứ, cho bọn hắn ăn, vậy chúng ta ăn cái gì?"
Dư Yến cũng không ngốc, biết lợi dụng một chiêu lòng người này. Quả nhiên nghe cô ta nói xong, đám người vốn không có suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn nhóm người Tần Nhất cũng bắt đầu không đúng.
Thời buổi này, đồ ăn chính là tính mạng.
"Tiểu Yến." Dư Mộng biết chuyện trong đó thì có chút xấu hổ, sắc mặt cô nghiêm túc, nhíu lại lông mày, thoạt nhìn thật sự tức giận.
Tần Nhất cười nói với Dư Mộng: "Chị Dư Mộng, chị không cần tức giận, cô ấy nói không sai, cho nên vì không muốn mang tiếng ăn chùa uống chùa, tôi cũng mang theo một chút đồ ăn tới."
Tần Nhất phất tay, lấy đồ ăn đã chuẩn bị xong trong không gian ra, cân nhắc tới số lượng người đông nên Tần Nhất chuẩn bị đều là phần lớn.
Thịt kho tàu màu sắc đỏ đậm, canh sườn bí đao nồng đậm, địa tam tiên chính hiệu..., mùi thơm ngào ngạt, vừa so sánh, những thứ độ ngũ Dư Mộng bọn họ chuẩn bị hoàn toàn không đáng chú ý.
Thức ăn thịnh soạn như vậy, ngay cả cao tầng của căn cứ cũng chưa chắc được ăn.
Đặc biệt là rau xanh, bí đao,... những rau quả này càng là ngàn vàng khó mua.
Thế nhưng thiếu niên này lại chuẩn bị cho bọn họ nhiều như vậy.
Chiêu này của Tần Nhất khiến không ít người bị vả mặt bốp bốp bốp, đặc biệt là Dư Yến, cả khuôn mặt đều tái lại.
"Haizz, chuẩn bị quá ít, cũng không biết có vừa ý không, hy vọng chớ ghét bỏ." Dáng vẻ Tần Nhất như không mấy vừa ý, có chút áy náy nhìn Dư Yến.
Thế nhưng dáng vẻ đó của cô lại khiến mặt đám người đang ngồi bị đánh càng đau nhức hơn.
Dư Yến ngượng ngùng cười, lại không mở miệng nói chuyện, cô ta tuy tùy hứng, nhưng cũng là người có đầu óc, biết được trường hợp nào thì có lợi với mình nhất.
Hiện tại cô ta không nói lời nào mới là cử chỉ sáng suốt, hơn nữa cô ta cũng rất muốn ăn những thức ăn đó.
"Được rồi, Tần Nhất là khách của tôi, mọi người cùng nhau ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm thôi." Dư Mộng hung hăng trừng mắt nhìn Dư Yến gây chuyện, sau đó cưới nói với Tần Nhất.
Chiêu vả mặt này của Tần Nhất, Dư Mộng không chỉ không tức giận, ngược lại cảm thấy thiếu niên này có chút đáng yêu, nếu là cô, đoán chừng sẽ trực tiếp tức giận rời đi.