Chương 660: Thành phố G (2)
Khóe môi Tần Nhất cười lạnh, đây là đánh một bạt tai cho một quả táo ngọt?
Ơ, sao cảm giác câu nói này có chút là lạ vậy ta.
Tần Nhất nhíu mày, bỏ đi, không cần quan tâm nhiều, cô bây giờ đúng là đói sắp không chịu nổi rồi.
Tần Nhất tuy đói, ăn có hơi vội, nhưng nhìn thế nào cũng thấy toát ra một loại khí chất ưu nhã, Vân Hoán nhìn mà trong mắt bùng lên lửa nóng.
Ánh mắt đó Tần Nhất không thể quen thuộc hơn, cô trừng mắt hung dữ nhìn Vân Hoán, chỉ là với dáng vẻ vừa mới được tưới nhuần đó của cô, trong trắng lộ hồng, ánh mắt vũ mị, một chút uy hϊếp cũng không có.
Còn Vân Hoán tuy có suy nghĩ đó, nhưng trong lòng bận tâm đến thân thể Tần Nhất, cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi.
Đợi sau khi Tần Nhất ăn no, Vân Hoán lại gần giúp Tần Nhất xoa xoa eo, làm dịu nhức mỏi.
"Vân Hoán, hôm qua quên nói với anh, em dự định đi thành phố G một chuyến, em hoài nghi tiến sĩ Lâm đang ở đó." Tần Nhất lười biếng mở miệng.
Tay Vân Hoán cũng không dừng lại, chỉ là bên trong đôi mắt đào hoa chợt lạnh, nhưng ý lạnh này không phải đối với Tần Nhất: "Ừm, anh đã biết, chúng ta cùng đi."
Đối với tiến sĩ Lâm, trong lòng Vân Hoán có hận, thế nhưng không thể không thừa nhận, việc tiến sĩ Lâm cứu Vân Hiên anh rất cảm kích, nhưng không có nghĩa là anh có thể không so đo.
Tiểu Hiên, anh nhất định phải cứu về.
Chỉ là anh hận bản thân, nhiều năm như vậy, có đôi khi Tiểu Hiên cách anh rất gần, thế nhưng anh lại hoàn toàn không biết.
Có lẽ ý lạnh trên người Vân Hoán quá mức rõ ràng, bàn tay nhỏ của Tần Nhất nắm lấy bàn tay to của Vân Hoán: "Đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải lỗi của anh, tiến sĩ Lâm quá mức thần bí, em tin anh đã từng điều tra không ít về anh ta, nhưng sau đó một chút tin tức cũng không có, đúng không?"
Đây không phải lỗi của Vân Hoán, sự thần bí của tiến sĩ Lâm cô đã được chứng kiến, Vân Hoán đã làm tốt lắm rồi.
"Ừm." Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất, cái cằm trơn bóng cọ cọ lên mái tóc đen mượt của Tần Nhất, giờ khắc này, dịu dàng yên bình.