Chương 617: Nửa đêm trộm người
Ba người Tần Nhất mai phục trên nóc nhà được không bao lâu, liền có bóng đen lén lút tiến vào phòng.
"Oa, đúng là có người tới." Cao Nghiên kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Những người này tiến vào làm gì, đoạt vật tư?
Không đúng, là cướp người!
Cao Nghiên bỗng nhiên linh quang lóe lên, lúc trước những người cùng cô ta tới nơi này tất cả đều không thấy bóng dáng, hẳn là bị người nơi này mang đi.
Thế nhưng bọn hắn bắt người làm gì?
Sắc trời tối đen mờ mịt, thế nhưng Tần Nhất có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện. Tổng cộng có năm sáu người tới, bọn hắn không lập tức tiến vào bên trong phòng, mà là lấy ra mấy đóa hoa màu vàng, sau đó ném những đóa hoa đó vào bên trong.
"Bịt mũi lại." Tần Nhất thấp giọng nhắc nhở.
Đóa hoa này hẳn là thuốc mê.
Tần Nhất đoán không sai, qua một hồi lâu năm người này mới tiến vào bên trong.
Có tiếng nói truyền ra.
"Móa nó, lão tử sắp chết đói rồi, rốt cuộc đêm nay cũng đến mấy con dê béo."
"Đúng vậy, đêm nay đã có thể ăn một bữa đằng hoàng. Đúng rồi, phải đem tên tiểu tử mềm nhất bên trong kia hiến cho Hoàng Hậu, để Hoàng Hậu cũng nếm thử thức ăn tươi mới."
"Chậc chậc chậc, đoán chừng hoàng hậu đã sớm đói khát khó nhịn, nhiều ngày như vậy, ngày nào cũng quấn lấy Thanh Hà, không biết Thanh Hà có bị Hoàng Hậu ép khô hay không."
"Được rồi, còn không tranh thủ thời gian làm việc, Hoàng Hậu đói bụng nổi giận lên, tiểu tử Thanh Hà kia liền không còn mạng đâu."
Một giọng nói trách mắng uy nghiêm vang lên, đè lại ý địch ngo ngoe muốn động của tên nào đó, những người còn lại cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu chuẩn bị làm việc.
"Không xong rồi anh Nghiêm, trong phòng không có ai." Có một thanh niên hoảng hốt chạy ra.
"Cái gì?" Người tên anh Nghiêm sắc mặt thay đổi.
"Anh Nghiêm, anh Nghiêm, phòng này cũng không có người." Một người khác cũng cuống quýt chạy ra báo.
"Hỏng rồi, chúng ta đã bị phát hiện." Anh Nghiêm phát giác được chuyện này có chút không ổn, đang định dẫn theo đám đàn em rút lui thì phát hiện không biết từ lúc nào ở cửa đã có một thiếu niên đang đứng.
Thiếu niên một thân băng cơ ngọc cốt, lớn lên so với nữ sinh còn dễ nhìn hơn, quan trọng nhất là những ngón tay thon dài trắng nõn của người nọ đang nghịch một con dao găm.
Con dao găm nho nhỏ tản mát ra hàn quang, khiến trái tim anh Nghiêm phát lạnh.
"Mấy người định đi đâu thế, không tìm được đồ dường như có chút không cam tâm nhỉ? Hay là nói cho tôi nghe thử xem các anh muốn tìm gì, tôi giúp các anh một tay."
Tần Nhất cười khẽ, đôi môi đỏ xinh hơi cong lên, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn đúng là một thiếu niên xinh xắn ngoan ngoãn.
"Không, không có gì, chúng tôi chỉ là đi nhầm chỗ mà thôi. Nửa đêm ngủ đến mơ mơ màng màng, kết quả là dẫn theo đám đàn em xông nhầm vào chỗ này của cậu."
Anh Nghiêm vắt hết óc suy nghĩ cái cớ, bí mật trong thôn không thể bị phát hiện, Quỷ Diện đã nói qua, thực lực của thiếu niên này rất mạnh, cường đại đến mức có thể phá hủy cái thôn này của bọn hắn.
Tần Nhất đứng thẳng người, ngón tay thon dài chỉ vào mặt mình, nhìn anh Nghiêm chớp mắt: "Các người thấy trên mặt tôi có chữ "ngu ngốc" à, tôi cũng không phải trẻ con ba tuổi."
"Khuynh Ca, đến lượt cậu ra sân." Tần Nhất bỗng nhiên phủi tay.
Phượng Khuynh Ca một thân váy đỏ xinh đẹp lên sàn, bàn tay trắng nõn vung ra, một nắm lớn bột màu trắng bay lên, anh Nghiêm còn chưa kịp đề phòng đã ngã xuống.
"Ái chà chà, may mà lúc tôi ở Tinh Thần đã luyện không ít đan dược. Nói thật, mấy thứ đồ như phấn này rất hữu dụng, chỉ là cho bọn hắn dùng có chút đáng tiếc." Phượng Khuynh Ca vẻ mặt đau lòng, thứ này hao phí của cô không ít linh thảo đâu.
"Được rồi, quay về cho cậu một thùng đùi gà và cánh gà, ok chưa." Tần Nhất nhìn thấy Phượng Khuynh Ca trừng mắt nhìn mình, liền biết gia hỏa này đang tính toán cái gì trong đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT