Chương 616: Cùng cha khác mẹ

Tần Nhất không nhìn Phượng Khuynh Ca bán manh: "Cậu bất thường, sau khi nhìn thấy Cao Nghiên, vẫn luôn có chỗ không thích hợp."

Phượng Khuynh Ca thích chơi đùa, nhưng trước giờ chưa từng tích cực với một người nào thời gian dài như vậy.

"Ồ, hóa ra rõ ràng như vậy à." Phượng Khuynh Ca thu hồi nụ cười trên mặt, sự giảo hoạt trong mắt phượng thối lui, Tần Nhất thấy được một Phượng Khuynh Ca khác ngày thường, nhưng cũng là Phượng Khuynh Ca chân thật.

"Tiểu Nhất Nhất, tôi nhớ tôi đã nói với cậu, tôi từng là một đặc công. Thật ra, nói chính xác hơn một chút thì là một sát thủ. Trước năm sáu tuổi, tôi cũng có một gia đình rất hạnh phúc. Tên của tôi vốn là Cao Văn, cha, cha là Cao Phong Quý."

Tần Nhất sững sờ, Cao Phong Quý không phải là...

"Ừ, Cao Nghiên là em gái cùng cha khác mẹ của tôi. Năm năm tuổi, mẹ của tôi mất vì bệnh, năm sáu tuổi tôi không may bị lạc đường, sau đó gặp được anh trai cả của tôi, tôi năn nỉ hắn dẫn tôi về nhà, kết quả đến nơi là hiện trường hôn lễ của ông ta. Sau khi tôi mất tích, ông ta căn bản không có đi tìm, thậm chí, lần tôi bị lạc đường kia cũng là do ông ta cố ý làm."

"Chẳng qua đây đã là chuyện cũ từ đời tám hoánh nào rồi, tôi đã sớm quên con người đó. Nếu không phải lần này nhìn thấy Cao Nghiên, tôi còn thực sự không nhớ ra còn có một người như vậy." Trong mắt Phượng Khuynh Ca không có chút bi thương nào, cô ấy là thật sự buông xuống, chuyện cũ đã không còn quan trọng.

"Ừ, Cao Nghiên cô cứ tùy ý chỉnh, cần đến tôi thì nói một tiếng." Tần Nhất nhàn nhạt mở miệng.

Biết nguyên nhân, lúc này đừng nói là chỉnh Cao Nghiên, ngay cả gϊếŧ tới thành phố B, Tần Nhất cũng có thể phụng bồi Phượng Khuynh Ca.

"Tiểu Nhất Nhất, sao cậu đối tốt với người ta như vậy? Tôi cũng không có gì báo đáp, chi bằng lấy thân báo đáp nhé." Phượng Khuynh Ca bỗng nhiên thay đổi hình tượng, lại trở lại dáng vẻ cười cợt không cần mặt mũi dán lên người Tần Nhất, gắt gao dán chặt.

"Coi như vừa rồi tôi không nói gì." Tần Nhất nhẹ nhàng đẩy Phượng Khuynh Ca đang dán tới, trong mắt phượng là bất đắc dĩ nói không ra lời.

Vừa rồi cô mới nói cái chi ta, sao cô không biết gì nhỉ?

Phượng Khuynh Ca cười khanh khách, đùa Tiểu Nhất Nhất thật sự rất vui.

Đang cười, Cao Nghiên từ phía sau thở hồng hộc chạy tới: "Tôi nói nè, các anh không thể chờ tôi một chút sao, đi nhanh như vậy làm gì?"

Cao Nghiên trong lòng khẽ oán giận, thiếu niên này một chút quan tâm cũng không biết, không đúng, đều là do con hồ ly tinh này sai.

Cao Nghiên lớn lên rất xinh đẹp, mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt ngọc mày ngài, Tần Nhất tỉ mỉ quan sát cô ta, cằm và hai má rất giống Phượng Khuynh Ca.

"Xùy, tại sao bọn tôi phải chờ cô? Một cô gái nhỏ như cô, da mặt có phải quá dày rồi không? Tôi và Nhất Nhất muốn ôm ôm ấp ấp, hôn hôn một cái, cô cũng lò dò theo sau." Phượng Khuynh Ca phất mái tóc dài của mình ra sau, quyến rũ động lòng người.

"Cô..." Mặt Cao Nghiên đỏ bừng lên, cô ta mới không tin đâu, thiếu niên tuyệt đối sẽ không coi trọng một cô nàng lớn lên giống y như hồ ly tinh.

"Hừ, tôi không rảnh ồn ào với cô, không phải nói muốn đi bắt người à, còn không đi nhanh lên."

Con hồ ly tinh này nhất định là muốn khiến cô ta xấu mặt ở trước mặt Tần Nhất, cô ta mới không mắc mưu đâu.

Cuối cùng vẫn là ba người Tần Nhất, Phượng Khuynh Ca và Cao Nghiên quay về căn phòng ban đầu ông lão mặt quỷ dẫn các cô tới.

Cao Nghiên không hiểu: "Không phải chúng ta mới vừa từ nơi này rời đi sao, tại sao lại quay trở về?"

"Đúng là quá ngu, muốn bắt người, không trở lại làm sao bắt?" Phượng Khuynh Ca giễu cợt nói.

Cao Nghiên trực tiếp ngó lơ Phượng Khuynh Ca, cô ta xem như đã nhìn ra, con hồ ly tinh này đang nhằm vào cô ta. Cũng may, cô ta cũng nhìn đối phương không vừa mắt.

"Đi, chúng ta lên nóc nhà."

Nguyệt hắc phong cao, đúng là thời cơ tốt nhất trèo lên nóc nhà.

Chương 617: Nửa đêm trộm người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play