Qua một đêm, Chu Tử Thư mang theo Niệm Tương, bỏ lại Ôn Khách Hành một mình mà rời đi, vừa vặn Ôn Khách Hành cũng có tính toán khác cho nên tạm thời không đuổi theo.
Chu Tử Thư lo lắng cho Trương Thành Lĩnh, mang theo Niệm Tương ở gần thành Nhạc Dương tìm một khách điếm ở tạm.
Lúc Ôn Khách Hành tới tìm Chu Tử Thư, thấy y đang dạy Niệm Tương viết chữ.
"A Nhứ ~ một ngày không gặp như cách ba thu, A Nhứ có nhớ ta không?"
Mở cửa liền đối diện với gương mặt tươi cười không đứng đắn của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư lập tức mặt không biểu tình muốn đóng cửa, lại bị người nào đó da mặt dày ngăn cản, lắc mình tiến vào phòng.
"Ừm." Ôn Khách Hành lên tiếng: "Luyện chữ sao, để ta xem xem...... phụt......"
Thấy Niệm Tương ngượng ngùng, Ôn Khách Hành cười nói: "Chữ ngươi xấu đến nỗi có thể soán ngôi A Tương luôn đó, ha ha ha...... được rồi, ta không cười nữa......"
Bị Chu Tử Thư trừng mắt, Ôn Khách Hành lập tức che miệng lại, không khách khí mà ngồi xuống bàn tròn bên cạnh, còn vô tội nhìn y chớp chớp mắt.
Lúc này Chu Tử Thư mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục dạy Niệm Tương: "Lúc viết chữ không cần dùng sức nhiều quá, trước nông sau sâu, như nước chảy mây trôi." Y ôn hòa sửa đúng, không có một tia không kiên nhẫn nào.
"Như vậy ạ?" Niệm Tương lại viết một chữ, nhưng trước sau vẫn cảm thấy viết không tốt.
Trong chốc lát, Chu Tử Thư cảm giác được ánh mắt của người nào đó dừng trên người mình, y quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Nhìn đủ chưa?"
Ôn Khách Hành ngồi bên bàn tròn, một tay chống cằm chuyên chú nhìn Chu Tử Thư, nghe vậy liền cười: "Không đủ, không đủ, nhìn sao mà đủ được, A Nhứ quốc sắc thiên hương như vậy...... Được rồi, chỉ là nhìn A Nhứ dạy dỗ nha đầu này liền cảm thấy sau này A Nhứ làm cha, nhất định là một vị từ phụ tinh tế ôn nhu kiên nhẫn."
"Mới không có......"
Ngoài ý muốn, Niệm Tương đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm, rõ ràng cha vô cùng nghiêm khắc, Niệm Tương không muốn luyện chữ liền đánh nàng. Cho nên hiện tại nàng đặc biệt quý trọng cha ôn nhu như vậy.
Từ phụ gì đó...... Niệm Tương khẽ meo meo ngẩng đầu nhìn Ôn Khách Hành, tiểu cha mới là từ phụ.
Nhưng mà tiểu cha nói, nhà của người bình thường phần lớn là từ phụ nghiêm mẫu, nhà của nàng cũng phối hợp rất hoàn mỹ.
Chu Tử Thư cũng rất ngoài ý muốn, nhìn phản ứng của Niệm Tương, chắc là Ôn Khách Hành mới là từ phụ đi?
Nghĩ đến Ôn Khách Hành nói năng bậy bạ, hành vi không kiềm chế, lại cảm thấy hình như không có khả năng...... Y có lý do để hoài nghi, Niệm Tương lớn đến chừng này mà không xiêu vẹo, chắn chắn là công lao của y!!
Nếu y mà còn không nghiêm khắc nữa thì Niệm Tương sẽ xiêu vẹo đến cỡ nào...... cũng không đúng, đột nhiên nhớ tới Cố Tương cổ linh tinh quái, hình như đứa nhỏ hắn nuôi lớn cũng rất ra dáng mà, chẳng qua là nên bổ túc văn hóa thêm thôi.
"A Nhứ, chúng ta đi ăn cơm đi, huynh không đói bụng thì cũng đừng để tiểu nha đầu đói bụng chứ."
Nghe vậy, Chu Tử Thư dừng một chút, thấy thời gian không còn sớm nữa, liền để Niệm Tương nghỉ ngơi cùng đi ăn cơm. . Đọc thêm nhiều truyện ở ( ТгumTru уen. мE )
Niệm Tương ngoan ngoãn nắm tay Chu Tử Thư, lúc đi bên cạnh Ôn Khách Hành đột nhiên hỏi: "Ôn thúc, Cố Tương tỷ tỷ đâu?"
Ôn Khách Hành nhướn mày: "Nha đầu này sao lại không có mắt nhìn như vậy, sao lại gọi ta là thúc thúc, lại gọi Cố Tương là tỷ tỷ? Ta anh tuấn tiêu sái như vậy, thiếu niên khí phách, có già đến mức đó sao?"
"Vậy người muốn con gọi người là gì...... ca ca?" Niệm Tương đối với suy nghĩ của Ôn Khách Hành có chút cạn lời, bối phận như vậy không phải hơi sai sai sao?
Chu Tử Thư bên cạnh nhìn Ôn Khách Hành một cái, cúi đầu nói với Niệm Tương: "Nếu hắn muốn như vậy thì con gọi hắn một tiếng ca ca đi."
Ôn Khách Hành lập tức bật cười: "A Nhứ cũng thấy ta tuổi trẻ anh tuấn đúng không?"
Chu Tử Thư bình đạm nói: "Ngươi gọi sai rồi."
"A?"
"Ngươi bảo Niệm Tương kêu ngươi là ca ca, Niệm Tương gọi ta là cha, vậy ngươi nên gọi ta là gì đây?"
"Cha......"
"Con trai ngoan." Ôn Khách Hành chưa nói hết câu, Chu Tử Thư lập tức ứng thanh.
Thật ra lúc xưng hô này vừa ra khỏi miệng Ôn Khách Hành đã không dừng lại kịp, không nghĩ tới Chu Tử Thư vậy mà đáp lại, cực kỳ cạn lời, bĩu môi nói: "A Nhứ, ngươi đừng chiếm tiện nghi của ta!"
Ôn Khách Hành xoa xoa quai hàm, lập tức đuổi theo: "Này, A Nhứ ~ A Nhứ ~ đợi ta nữa!"
Kết quả ba người vừa mới ra cửa vài bước, Niệm Tương liền thấy một nam một nữ trò chuyện với nhau trên lầu.
"A, cha ơi, là Cố Tương tỷ ~ cô cô!"
Chu Tử Thư cũng thấy được bên kia, một đôi mắt đang nhìn A Tương sang Tào Úy Ninh, không có ý tốt nhắc nhở ai đó: "Xem ra cải trắng nhà ai đó sắp bị heo ủi đi rồi!"
Nói xong liền mang theo Niệm Tương tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó nhìn Ôn Khách Hành hùng hổ đi lên lầu, tư thế như sắp lột da róc xương người ta.
"Cha, người kia...... chính là Tào cô phụ sao?"
Niệm Tương nhìn chằm chằm vào Tào Úy Ninh, càng nhìn càng cảm thấy thiếu hiệp phong nhã kia hình như rất giống tiểu tử ngốc trong miệng hai người cha của mình.
Chu Tử Thư lắc đầu: "Không biết, không quen."
Niệm Tương chống cằm cẩn thận quan sát một lần, thấy Tào Úy Ninh thất hồn lạc phách bị Ôn Khách Hành đuổi chạy xuống, muốn thanh toán lại tìm không thấy túi tiền, nói: "Ca ca kia chắc chắn là Tào cô phụ rồi!"
Chu Tử Thư cũng thấy được thiếu niên kia kinh hoảng thất thố giải thích với tiểu nhị, đầy mặt đều viết 'ta là đồ ngốc', tò mò dò hỏi: "Sao con lại biết?"
"Tiểu cha của con nói, Tào cô phụ là một tiểu tử ngốc của Thanh Phong Kiếm phái, tuổi cũng không lớn lắm...... con thấy cô phụ...... túi tiền cũng làm mất, đúng là rất ngốc."
Nghe vậy, Chu Tử Thư liền cong cong môi, lời độc miệng này thật giống lời Ôn Khách Hành có thể nói ra.
Từ từ!
"Con chưa từng gặp người này?"
Nếu Niệm Tương đã gọi người này là cô phụ, vậy thì Cố Tương chắc chắn đã thành thân với người này, chỉ sợ Cố Tương không còn nữa, người này như thế nào...... chẳng lẽ đôi vợ chồng son này lại......
Niệm Tương lắc đầu, có chút khổ sở: "Nghe cha nói, ngày Cố Tương cô cô và Tào cô phụ thành thân, hai người cùng chết...... khi đó cô cô mới 17 tuổi......"
Sao lại như thế...... Chu Tử Thư ngẩng đầu lên lầu nhìn lại, Ôn Khách Hành đang dạy dỗ Cố Tương, đáy mắt tất cả đều là không nỡ, sủng nịch và thương tiếc.
Nghe Niệm Tương nói như vậy, phu thê Cố Tương nhất định là chết oan uổng, còn chết trong ngày đại hôn, như vậy thì có thể Ôn Khách Hành ở hiện trường tận mắt nhìn thấy tiểu cô nương mình nuôi lớn chết trước mặt mình, trong lòng hắn sẽ có bao nhiêu hối hận và đau đớn chứ......
Vì thế chờ Ôn Khách Hành mang theo Cố Tương xuống lầu, liền đón nhận ánh mắt phức tạp của Chu Tử Thư, hắn không nhìn lầm thì đó là đau lòng?
"A Nhứ?"
Chu Tử Thư tránh tầm mắt của Ôn Khách Hành, lại nhìn Cố Tương đang nhìn lén Tào Úy Ninh lâm vào khốn cảnh bên kia, cao giọng nói với tiểu nhị để y thanh toán.
Niệm Tương đi đến bên cạnh Cố Tương, chào hỏi với nàng. Cố Tương rất thích tiểu cô nương này, nàng cảm thấy Niệm Tương rất giống con gái của chủ nhân nhà mình, hai người ở bên cạnh ríu rít.
Bên kia Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư oán giận, Tào Úy Ninh ngượng ngùng đi tới nói lời cảm tạ, Chu Tử Thư thuận miệng hỏi thăm, Tào Úy Ninh liền tự báo gia môn, Niệm Tương vừa nghe, quả nhiên chính là cô phụ nàng chưa từng gặp mặt.
Ôn Khách Hành thấy Niệm Tương không ngừng nhìn lên nhìn xuống trên người Tào Úy Ninh, chỉ cảm thấy Tào Úy Ninh ngu xuẩn này rất chướng mắt, A Tương và đứa nhỏ trong nhà nhìn trộm không rời mắt như thế mà cũng không phát hiện ra, thật sự là ngốc đến mức hắn muốn...... muốn đánh người ghê!
...còn tiếp...
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 19:36 - 14/10/2021
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT