Viên đường thứ 16: Khuê nữ nhà ta 7

"Đúng rồi, còn kiếm pháp của ngươi nữa, ta thấy có chút quen mắt......"

"Ngươi đủ chưa!" Chu Tử Thư ngắt lời truy vấn cợt nhả của Ôn Khách Hành, khẽ nâng cằm: "Đưa thứ đồ kia cho ta xem!"

Ôn Khách Hành híp mắt quét qua Niệm Tương liếc mắt một cái, sau đó như Chu Tử Thư mong muốn không hỏi nữa, đem hộp tơ Triền Hồn lấy được từ trên người Quỷ Lưỡi Dài đưa cho Chu Tử Thư, sau đó nói ra lai lịch của vật này.

Niệm Tương tò mò nhìn cái hộp trong tay Chu Tử Thư, Thành Lĩnh kế thừa thuật cơ quan của Long Tước sư phụ, từ nhỏ đến lớn, đồ chơi của nàng đều được Thành Lĩnh làm cho, tuy rằng nàng không có hứng thú với thuật cơ quan lắm, nhưng đồ chơi ngày thường của nàng không thiếu những món đồ như vậy. Hộp cơ quan tinh xảo như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Chu Tử Thư thấy vậy, nhắc nhở Niệm Tương cẩn thận, để nàng tới nhìn gần một chút.

Hai nam nhân nhằm vào Quỷ Treo Cổ và Quỷ Lưỡi Dài tham khảo một phen, cuối cùng, Chu Tử Thư lấy lý do đói bụng, sai Ôn Khách Hành đi tìm đồ ăn.

Ôn Khách Hành biết rõ là y muốn đuổi mình đi chỗ khác, nhưng vẫn thua cuộc dưới sự làm nũng của y...... cố ý giả bệnh yếu ớt đương nhiên cũng coi như làm nũng.

Chờ Ôn Khách Hành đứng dậy rời đi, khóe miệng của Chu Tử Thư đã giương lên đến một độ cung rất cao, sau đó vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt mang theo ý cười của Niệm Tương, nháy mắt ngưng cười, ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Lần này sẽ ở lại bao lâu?"

Niệm Tương tỏ vẻ mình cũng không biết.

"Vậy trong khoảng thời gian này con phải đi theo ta."

"Dạ." Dừng một chút, thấy y không có ý tiếp tục nói chuyện, Niệm Tương vô cùng tò mò: "Người không hỏi gì sao?"

"Không có gì để hỏi." Chu Tử Thư biết ý của Niệm Tương, nhưng sự tồn tại của nàng chính là quy tắc của thế gian, nếu nhắc đến thiên cơ, có lẽ sẽ giống như lần trước không thể mở miệng hoặc là không thể động đậy được, ai biết được còn có thương tổn khác với Niệm Tương hay không. Y cũng không chờ mong gì với tương lai, cho nên cũng không muốn biết gì cả.

Niệm Tương chuẩn bị một đống lời nói: "......"

"Được rồi, nếu cha có chuyện muốn biết, lúc nào cũng có thể hỏi con."

"Ừm......" Dừng một chút, Chu Tử Thư đột nhiên nhớ tới điều gì: "Cha và tiểu cha của con có việc gì muốn nói với ta sao?"

Niệm Tương hơi kinh ngạc trừng lớn mắt, làm sao y biết được họ có lời nhắn nhủ với y, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy đương nhiên.

"Cha cũng không nói gì, chỉ bảo con phải đi theo người, nghe lời người...... ừm...... còn bảo người giám sát con luyện chữ."

"Luyện chữ?" Động tác mở hộp tơ Triền Hồn của Chu Tử Thư dừng một chút, kinh ngạc nhìn Niệm Tương: "Con viết một chữ cho ta xem xem."

Niệm Tương ngượng ngùng viết một chữ như chó cào.

Khóe miệng Chu Tử Thư giật giật: "...... Chữ của con nên luyện, ta sẽ giám sát." Dừng một chút, y lại tùy ý hỏi: "Tiểu cha của con...... nói gì?"

Niệm Tương: "Tiểu cha nói...... cảm ơn người."

Cảm ơn huynh tin tưởng, chiếu cố bảo bối của chúng ta. Cảm ơn huynh nguyện ý tiếp nhận tên ngu ngốc tự cho mình là thông minh kia. Cảm ơn huynh trở thành ánh sáng duy nhất trên con đường báo thù đầy tăm tối của hắn.

Chu Tử Thư sửng sốt một lát, nhàn nhạt cong cong môi.

"Còn nữa, người cứ tận tình sai bảo hắn, khi dễ hắn cũng được, nhưng khi hắn phạm sai lầm đừng tức giận với hắn."

"Hắn" này, đương nhiên là Ôn Khách Hành đang đi bắt thỏ.

"A." Độ cung trên khóe miệng Chu Tử Thư lại cao lên một chút.

Thật ra tiểu cha còn lẩm bẩm một câu "Y mà tức giận hại thân thì người đau lòng vẫn là hắn", nhưng mà, Niệm Tương có trực giác nếu nàng nói câu này ra thì cha trẻ tuổi trước mặt nhất định sẽ tức giận.

"A, còn có!" Bỗng nhiên Niệm Tương nhớ tới lúc cha cõng mình, bộ dáng cẩn thận nói chuyện với nàng về tiểu cha, Niệm Tương cười nói: "Cha nói, số mệnh của tiểu cha nhiều chông gai, người có thể sẽ phải đau lòng vì tiểu cha nhiều một chút, nếu tiểu cha làm sai chuyện gì, người có thể đánh mắng tiểu cha, nhưng mà người đừng không để ý tới tiểu cha."

Thấy thân ảnh từ xa đang đi tới, Niệm Tương hạ giọng nói: "Người không để ý tới tiểu cha, tiểu cha sẽ khóc, khóc thật đó."

Khóc đến khiến người đau lòng, sau đó điểm mấu chốt liền không có.

"Khóc? Một đại nam nhân khóc chít chít như đứa trẻ......" Chu Tử Thư lẩm bẩm, nhưng mà vẫn chú ý tới hai người cha của Niệm Tương đều nhắc tới việc Ôn Khách Hành "phạm sai lầm", cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, trong lòng y nghĩ, cùng lắm thì sau này trông coi hắn nhiều một chút.

Chu Tử Thư không chú ý tới lúc trước y đối với tương lai không có chờ mong gì, nhưng lúc này y đã đem Ôn Khách Hành để vào tương lai của mình.

Ôn Khách Hành bắt thỏ về, rất xa đã thấy một lớn một nhỏ ngồi gần nhau, hình như có lời gì muốn nói thầm với nhau, hắn bĩu môi: "Hai người đuổi ta đi, ở đây nói thầm cái gì đó?"

Chu Tử Thư trừng mắt một cái, kết quả vừa nhìn thấy Ôn Khách Hành liền bắt đầu tưởng tượng bộ dáng hắn khóc lên sẽ như thế nào, nhịn không được cong khóe miệng.

Ôn Khách Hành lập tức chú ý tới tươi cười của Chu Tử Thư, cũng không tự chủ được cong mặt mày lên, đang chuẩn bị mở miệng chọc ghẹo, liền thấy Chu Tử Thư mở hộp cơ quan ra. Nhìn thấy đồ vật trong hộp, hai người đều có chút ngoài ý muốn.

"Lưu Ly Giáp?"

"Đây là gì ạ?"

Chu Tử Thư nhìn một chút, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Niệm Tương, nghi hoặc hỏi: "Con không biết Lưu Ly Giáp?"

Niệm Tương gật đầu, ở thời không của nàng, lúc nàng lớn lên thì đã không còn Lưu Ly Giáp, cũng không có ai nhắc tới nữa. Lần này trở về, hai người cha cũng không nhắc tới Lưu Ly Giáp với nàng, chỉ nhấn mạnh thủ đoạn và âm mưu của Triệu Kính vô cùng ngoan độc để nàng đề phòng.

Chu Tử Thư liền đơn giản nói cho Niệm Tương biết một chút về lai lịch của Lưu Ly Giáp.

Ôn Khách Hành còn 'hảo tâm' tổng kết một chút: "Tóm lại có Lưu Ly Giáp là có thể mở võ khố, học hết võ học của thiên hạ, bởi vậy những người trên giang hồ đều thèm thuồng vật này."

Ôn Khách Hành giải thích như vậy, Niệm Tương nhăn mày càng sâu, vẻ mặt có ý 'đám người này có phải đầu óc có vấn đề không', thấy vậy, Ôn Khách Hành trêu ghẹo: "Vẻ mặt gì vậy hả?"

Niệm Tương khó hiểu nói: "Trước tiên không nói đến việc võ khố này có phải có võ công lợi hại như vậy hay không, chẳng phải là thần công cũng ở trước mặt nhưng một người có thiên phú võ học cũng chết đó hay sao, nếu không có căn cốt thiên phú thì cũng không thể học được! Còn học hết võ công trong thiên hạ? Không sợ tẩu hỏa nhập ma sao? Còn nữa, nếu thực sự lợi hại như vậy, thì vị Dung tiền bối kia cũng sẽ không bị người ta hại ra nông nỗi đó."

Ôn Khách Hành không dự đoán được sẽ nghe Niệm Tương nói như vậy, hơi hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạo: "Không nghĩ tới những nhân sĩ tự xưng là danh môn chính phái kia còn không thể thông suốt bằng một tiểu cô nương."

Đúng vậy, nếu võ khố kia thật sự lợi hại như vậy, những người năm đó, bao gồm cả cha hắn đã sớm là cao thủ đứng đầu, sao có thể bị những tên quỷ mị quỷ quái kia hãm hại chứ.

Chu Tử Thư sờ sờ đầu Niệm Tương, trong lòng có chút vui mừng, đứa trẻ này thông minh như vậy, nhất định là giống y.

"Niệm Tương nói không sai, thứ này ắt sẽ gây ra họa lớn." Nói xong Chu Tử Thư chán ghét ném Lưu Ly Giáp cho Ôn Khách Hành: "Ngươi muốn thì cầm đi."

Ôn Khách Hành sửng sốt, người khác đánh nhau đầu rơi máu chảy giành giật, thế mà Chu Tử Thư lại ném cho hắn như ném rác. Thật đúng là...... . truyện kiếm hiệp hay

Hai người lại lôi kéo một phen, Chu Tử Thư phiền, bảo Ôn Khách Hành không cần thì vứt đi, sau đó sai hắn đem thỏ đi rửa.

Ôn Khách Hành còn định sai Niệm Tương đi làm, kết quả nhãi con kia được Chu Tử Thư ôm vào lòng còn hắn bị y bắn một viên đá lên đùi, Ôn Khách Hành có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể cam tâm tình nguyện đi rửa tay nấu đồ ăn thôi.

...còn tiếp...

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 19:52 - 13/10/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play