Lâm Tu Viễn nhìn bức tranh bị xé rách, cảm giác như bị sét đánh, “Tranh của ta!”
Hôm qua Lại bộ Thượng thư nghe nói bức ‘Chùa Vân Sơn’ của Chu Di ở trong tay ông thì đòi xem cho bằng được, dặn ông hôm nay tới chơi cờ nhất định phải đem theo.
Nhưng không ngờ mới vừa mang ra cửa đã bị rách hỏng rồi.
Lão già nhìn bức tranh trong tay Lâm Tu Viễn, buồn bực nghĩ đây không phải bức ta cho Tiểu Nghiên sao?
Lão thấy Lâm Tu Viễn vẻ mặt đau lòng, lập tức nói: “Nếu không ta đền ngươi bức khác ha?”
“Cái này nói đền là đền được à?!” Trái tim Lâm Tu Viễn tan nát, “Đây là bút tích của Chu Di tiên sinh đấy!”
Lão già: “Ta chính là Chu Di.”
Lâm Tu Viễn bùng lửa giận, “Ăn nói bừa bãi!”
Lão già không vui, “Ai lại nói lời vô căn cứ chứ?! Ta chính là Chu Di!”
“Chu tiên sinh tạ thế gần hai năm rồi.” Lâm Tu Viễn căm giận nói, “Ngươi bò ra từ trong quan tài à?!”
Khuyển Tị giống như bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra là ngươi bò trong quan tài ra.”
Lão già: “…” Đồ ăn hại này, có ngốc không cơ chứ?!
“Chu tiên sinh?” Lâm Mặc chuẩn bị đi mua bánh hoa quế, vừa ra khỏi cửa thì thấy lão gia cùng thầy của công tử đứng cãi nhau gần đó.
“Tiểu Mặc à.” Lão già vui vẻ nói, “Ta đang muốn đi tìm các ngươi.” Hỏi đường mãi hỏi đến nỗi chó thấy cũng phải chạy.
Vẻ mặt Lâm Tu Viễn mờ mịt, hỏi Lâm Mặc nói: “Chu tiên sinh? Chu tiên sinh nào?”
“Chu Di tiên sinh đó lão gia.” Lâm Mặc nói, “Đây là thầy của công tử.”
Lão già ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Giờ tin chưa?”
Lâm Tu Viễn kinh ngạc nhìn lão, trong lòng “ầm” một tiếng, họa thánh râu dài tóc bạc tiên tư hạc cốt trong tưởng tượng chợt vỡ thành một lão già quần áo rách nát, đầu bù tóc rối.
“Nhưng ngài ấy…” Lâm Tu Viễn ngơ ngác nói, “Không phải đã chết sao?”
“Rốt cuộc là ai nói ta đã chết?!” Lão già vén tay áo, cả giận, “Nói cho ta biết, ta phải cho hắn một bài học!”
Lâm Mặc vò đầu nói: “Không phải chính tiên sinh nói ạ?”
“Ta?” Lão già khiếp sợ nói, “Sao ta lại nói chính mình đã chết?”
Lâm Mặc: “Lần trước ở Vũ Châu…”
Lần đó bọn họ đi ngang qua Vũ Châu, có một thư sinh nhận ra Chu Di, làm loạn lên khiến cả thành đều biết, không ít người ngưỡng mộ thanh danh mà đến, thậm chí còn dùng số tiền lớn cầu tranh vẽ, làm lão ngay cả cửa cũng không ra được.
Lão bị làm phiền không chịu nổi, thuận miệng nói với Lâm Mặc: “Nói cho bọn họ biết, ta đã chết rồi.”
Lâm Mặc gật đầu lập tức ra ngoài nói, Chu tiên sinh chết rồi.
Sau đó không bao lâu, cả thành đều biết danh họa Chu Di đã chết.
Lão già nghe xong thì trợn mắt há mồm: Thế là tự ta làm sao?!
Giang Tự Hành và Lâm Tử Nghiên ở trong phòng đọc sách, nghe ngoài cửa truyền đến tiếng Lâm Mặc: “Công tử, Chu tiên sinh tới!”
Lâm Tử Nghiên vui vẻ: “Thầy tới ư?”
Giang Tự Hành chống đầu nói: “Lão không lạc đường à?” Trên đường trở về suýt nữa thì đi lạc rất nhiều lần.
Lâm Tử Nghiên bất đắc dĩ nói: “Còn không phải ngươi lừa thầy là có rượu uống à?” Làm thầy chạy xa mới không biết đường đi.
Giang Tự Hành ôm y, cười cười thì thầm bên tai y: “Lão không chạy xa chút thì ngươi lại không cho ta ôm.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
Lâm Mặc đứng ngoài đợi một lát mới thấy công tử nhà mình ra mở cửa. Chỉ là, mặt hơi hồng.
Bọn họ đi đến sảnh trước, thấy trong sảnh bày một cái bàn, lão già đang vẽ tranh còn Lâm Tu Viễn thì đứng một bên mài mực giúp lão, còn có một thiếu niên ngủ gà ngủ gật trên ghế.
Lâm Tử Nghiên đi vào trong phòng, “Cha, thầy…”
“Tiểu Nghiên tới rồi.” Lão già vừa lúc thu bút, “Ngươi đến đây xem thử xem có giống bức trước không?”
Lâm Tử Nghiên đến gần thì thấy ông vẽ lại bức Chùa Vân Sơn, “Sao lại…”
“Ta không cẩn thận làm hỏng tranh của cha ngươi.” Lão già nói, “Bèn vẽ một bức đền cho ông ấy.”
Lâm Tu Viễn rất là cảm kích, “Đa tạ tiên sinh!”
“Không cần không cần.” Lão già gỡ một cái hồ lô từ trên người xuống, “Cho ta bầu rượu là được rồi.”
Lâm Tu Viễn liên tục nói được, sai Lâm Mặc đi lấy rượu.
“Lại nói, hình như Tiểu Giang còn nợ ta mấy vò rượu.” Lão già quay đầu hỏi Lâm Tử Nghiên nói, “Tiểu Giang đâu?”
Lâm Tử Nghiên giật thót. Y dặn dò bọn Lâm Đại Ngưu không được nói cho cha y là Giang Tự Hành trở về cùng bọn họ, thế nhưng hình như lại quên nói với thầy mình.
Lâm Tử Nghiên còn chưa tới kịp nói chuyện đã nghe lão già nói: “Giang Tự Hành đó, nghe nói là con trai của Hình bộ Giang thượng thư, đối xử với Tiểu Nghiên tốt lắm…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT