Lâm Tu Viễn chỉ cho rằng y ngại ngùng, cười nói: “Được, vậy mai cha lại đi hỏi.”
Lâm Tu Viễn: “…” Sao vẫn gấp gáp như vậy chứ?
Đêm hôm đó, Lâm Tử Nghiên ăn quá nhiều bánh nướng nên mang ghế bập bênh ra sân ngồi hóng gió đêm, suy nghĩ xem phải làm sao để ngày mai cha y không đi tìm bà mối Trương nữa.
Có lẽ ban ngày đi đường mệt mỏi, Lâm Tử Nghiên suy nghĩ một lúc thì bất tri bất giác ngủ quên trên ghế.
Thế nên lúc Giang Tự Hành leo tường nhảy vào trong viện thì thấy người trong lòng đang nằm trên ghế, an tĩnh mà ngủ.
Sao lại ngủ bên ngoài? Giang Tự Hành bất đắc dĩ nghĩ, cũng không sợ cảm lạnh à.
Hắn đi qua, nhẹ chân nhẹ tay ôm người lên.
Lâm Tử Nghiên ở trong lòng hắn cọ cọ, cũng không biết đã tỉnh lại chưa, chỉ lẩm bẩm nói: “A Tự…”
Giang Tự Hành cười cười, ôm người trở về phòng.
Ánh trăng sáng lờ mờ hắt lên chiếc ghế bập bênh trong viện, bóng đổ ra thật dài.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Nghiên chậm rãi mở mắt ra thì nhìn thấy Giang Tự Hành một tay ôm mình, cười hỏi: “Tỉnh rồi hả?”
Lâm Tử Nghiên mơ mơ màng màng vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, còn muốn ngủ tiếp nhưng chỉ chốc lát sau lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” Không phải ngươi về nhà rồi ư?
“Nếu ta không ở đây thì ngươi đã ngủ bên ngoài cả đêm rồi.” Giang Tự Hành nhéo mặt y một cái, “Lỡ bị cảm lạnh thì sao hả?”
Lâm Tử Nghiên nghĩ một hồi mới nhớ ra tối qua hình như mình ngủ quên ngoài sân, cũng chưa nghĩ ra phải nói với cha y thế nào để cha không đi tìm bà mối Trương nữa.
“Sao vậy?” Giang Tự Hành thấy y nhíu mày, dường như hơi ủ rũ.
Lâm Tử Nghiên nói: “Cha ta nói hôm nay muốn đi tìm bà mối Trương.”
Giang Tự Hành không hiểu nói: “Tìm bà mối Trương làm gì?”
Lâm Tử Nghiên: “Làm mối cho ta.”
Giang Tự Hành ngây ra, đột nhiên lật người đè y xuống, cười nói: “Đây là muốn tới nhà ta cầu hôn hả?”
Lâm Tử Nghiên: “…” Vậy thì sợ là phải cầm theo cái chổi.
“Được rồi, không đùa ngươi nữa.” Giang tự Hành xoa xoa giữa mày y, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm qua cha ta hỏi ta thích cô nương như thế nào.” Hai tai Lâm Tử Nghiên ửng đỏ, “Ta nói, biết nướng gà…”
Giang Tự Hành cười càng vui vẻ, “Ai biết nướng gà ngươi cũng thích hả?”
“Tất nhiên là không phải…” Lâm Tử Nghiên bực bội nói, “Ngươi còn cười, cha ta nói hôm nay sẽ đi tìm bà mối đấy.”
“Không sao.” Giang Tự Hành nói, “Lát nữa đi tìm bà mối Trương gì đó trước, dặn bà ấy nói tìm không ra cô nương nào biết nướng gà là được.”
Lâm Tử Nghiên: “Thật à?”
Giang Tự Hành gật gật đầu. Cho bà ấy nhiều bạc một chút là được.
Thế nên khi Lâm Tu Viễn hạ triều đi tìm bà mối Trương nhờ bà để ý xem có cô nương nào trong thành chưa xuất giá mà biết nướng gà không thì bà mối Trương mặt mày vui vẻ, vuốt ngân phiếu Giang Tự Hành đưa cho trong ngực, nói rằng sợ là không dễ tìm, cô nương phú quý nhà người ta chẳng mấy ai biết nướng gà cả, mong Lâm thượng thư cho chút thời gian.
Cô nương nhà bình thường cũng được, Lâm Tu Viễn nói, chỉ cần gia thế trong sạch.
Ông nghĩ, chỉ cần Nghiên nhi nhà ông thích là được.
Được được được, bà mối Trương đáp ứng, nhất định sẽ tìm cho công tử một cô nương thông minh xinh đẹp, dịu dàng độ lượng.
Lâm Tu Viễn yên tâm về phủ, lại thấy Lâm Mặc tủi thân ngồi xổm trước cửa nhà.
“Làm sao thế?” Lâm Tu Viễn hỏi, “Ai bắt nạt ngươi à?”
“Lão gia.” Lâm Mặc thương tâm nói, “Công tử đi ra ngoài mà không cho ta đi theo.”
Hôm qua cậu nghe nói công tử đã trở lại, vui đến nỗi cả đêm không ngủ. Ấy vậy mà hôm nay công tử ăn sáng xong thì nói muốn đi ra ngoài nhưng lại không cho cậu đi theo.
“Lão gia.” Lâm Mặc nước mắt lưng tròng nói, “Có phải công tử chán ghét ta rồi không?”
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, có lẽ là nó có việc gì đó thôi.” Lâm Tu Viễn an ủi, thế nhưng lòng cũng thấy lạ. Trước đây lần nào Lâm Tử Nghiên cũng dẫn Lâm Mặc theo, sao lần này trước đã ra ngoài một mình rồi giờ về cũng không cho nó đi theo nhỉ?
Ở bờ sông ngoài thành, Lâm Tử Nghiên ngồi trên bờ nhìn Giang Tự Hành dưới sông.
Nửa người trên Giang Tự Hành để trần, dòng nước chảy qua giữa đầu gối. Hắn nhìn chằm chằm mặt nước, bỗng nhiên vồ một cái làm nước bắn lên tung tóe.
Lâm Tử Nghiên quay đầu nhìn thì thấy bọt nước bắn lên bờ, theo đó là hai con cá vừa to vừa béo đang vùng vẫy.
Y kinh ngạc: “Có cá thiệt hả?”
Hôm nay lúc ăn sáng, khẩu vị Lâm Tử Nghiên không tốt nên không ăn được mấy. Giang Tự Hành thấy vậy thì nói hắn không chỉ biết nướng gà mà còn biết nướng cá.
Lâm Tử Nghiên thuận miệng trả lời, có ngon không?
Sau đó, Giang Tự Hành dẫn y đi bắt cá.
Lâm Tử Nghiên nhìn hai con cá giãy giụa trên mặt đất, muốn bắt lại không dám bắt.
Giang Tự Hành cười cười lội lên bờ, treo cá phía trên đống lửa.
Ngày xuân ấm áp, nước sông chậm rãi trôi.
Chiều muộn Lâm Tu Viễn xử lý xong việc trong cung quay về phủ lại nghe quản gia nói Lâm Tử Nghiên vẫn chưa về.
Ông thấy hơi lo. Nếu là trước kia thì ông cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng đợt này Lâm Tử Nghiên vừa mới đi biền biệt mấy tháng bặt vô âm tín, tuy nói là ra ngoài cầu học nhưng lòng ông vẫn còn nghi ngờ như cũ. Với tính tình của Lâm Tử Nghiên thì làm gì có chuyện đi lâu như thế mà không gửi lấy một bức thư báo bình an, làm ông phí công lo lắng được.
Ông càng nghĩ càng không yên tâm, vội vàng sai người ra ngoài tìm, sợ vừa bất cẩn một chút là con trai ông lại mất tích nữa.
Bên đống lửa cạnh bờ sông, dây cột tóc của Lâm Tử Nghiên rơi xuống, giữa răng môi tràn đầy hơi thở quen thuộc quấn lấy làm y không thở nổi, toàn thân càng thêm nóng rực.
“A Tự…” Y túm vạt áo rơi xuống của người bên trên, thở nhẹ nói, “Muộn rồi…” Phải về nhà.
“Ừ.” Giang Tự Hành kéo quần áo trên vai y xuống, hôn lên cần cổ đang ưỡn lên của y, “Chốc nữa ta ôm ngươi về.”
Ánh lửa hắt trên mặt nước đang chầm chậm chảy, tựa như ánh nến tầng tầng lay động…
Lúc Giang Tự Hành ôm người trở lại Lâm phủ thì Lâm Tử Nghiên đã mệt đến nỗi ngủ thiếp đi trong ngực hắn.
Hắn leo qua bờ tường, ôm người vào trong phòng, vừa đắp chăn đàng hoàng cho y thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Giang Tự Hành giật mình, vội vàng nhảy lên xà nhà.
“Nghiên nhi?” Lâm Tu Viễn nhìn cửa phòng đóng chặt, thầm nghĩ có lẽ Lâm Tử Nghiên đã về rồi, thế nhưng sao không ai nói cho ông nhỉ?
Ông đi vào phòng, thấy Lâm Tử Nghiên đã ngủ trên giường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sao lại không đóng cửa sổ? Lớn vậy rồi mà vẫn lơ mơ hoài.
Ông cười lắc đầu, đang định đi đóng cửa sổ thì thấy Lâm Tử Nghiên trên giường ôm chăn cọ cọ, lẩm bẩm nói: “A Tự, không muốn nữa…”
Giang Tự Hành trên xà nhà: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT