“Cái đó... Nam Ngự” Ngũ Vận Uyển đương nhiên biết Ngũ Nhã Phân đang nghĩ gì
nên cô đành phải nói với Nam Ngự: “Cái đó... Nam Ngự, tôi muốn về tắm,
anh có thể đưa tôi đi không? Anh ra xe trước đợi tôi nhé!"
Nam Ngự gật đầu, nói với Ngũ Nhã Phân: "Dì ơi, ngày mai cháu lại đến thăm dì, dì nghỉ ngơi đi ạ”
Khuôn mặt Ngũ Nhã Phân trắng bệch, bà gật đầu rồi nhìn Nam Ngự rời đi.
Lúc Nam Ngự đi rồi, Ngũ Nhã Phân lập tức nhìn Ngũ Vận Uyển, giọng nói yếu
ớt nhưng kiên quyết: “Vận Uyển, con không thể ở bên người đàn ông này,
mau chóng ly hôn đi!"
Ngũ Vận Uyển ngây người, nhìn Ngũ Nhã Phân với vẻ khó tin: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?".
“Mẹ nói, con không thể ở bên cậu ta.”
Ngũ Nhã Phân nắm tay Ngũ Vận Uyển:
“Nhìn từ mẹ mà con còn không biết kết cục khi ở bên người giàu sao? Sao con
biết cậu ta có thật lòng hay không? Nói không chừng cậu ta đối xử với
con cũng giống như ba con đối xử với mẹ, vui chơi qua đường rồi thôi!”
Sắc mặt Ngũ Vận Uyển hơi tái: “Mẹ, không có chuyện đó đâu. Chúng con lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi”
“Lấy chứng nhận kết hôn thì sao? Biết đâu chừng cậu ta chỉ cần một người vợ
trên danh nghĩa thôi." Dù đã hôn mê hai năm nhưng Ngũ Nhã Phân không hề
lơ mơ: “Nếu không với điều kiện của cậu ta, tại sao phải thích một cô
gái bình thường như con?"
Ngũ Vận Uyển không nói nên lời.
Những gì Ngũ Nhã Phân nói đều là thật. Ngay khi Ngũ Vận Uyển kết hôn, cô đã
biết Nam Ngự chỉ cần một cuộc hôn nhân mà thôi. Nhưng Ngũ Nhã Phân không biết, cô gả cho anh chỉ vì cuốn sổ hộ khẩu thành phố S. Hai bên đều có
nhu cầu riêng, chẳng ai có quyền trách ai.
“Mẹ” Cô chỉ có thể lảng tránh nói: “Anh Nam Ngự... đối xử với con rất tốt.”
Những gì cô nói đều thật lòng. Tuy hai người vẫn chưa thực sự hiểu rõ về nhau nhưng Nam Ngự đối xử với cô rất tốt, luôn xuất hiện lúc cô cần giúp đỡ
nhất, giống như lần phẫu thuật này của mẹ vậy.
"Vận Uyển, sao con lại hồ đồ như vậy! Lòng tốt của đàn ông chẳng qua chỉ là
gặp dịp thì chơi thôi" Ngũ Nhã Phân nóng nảy: "Không phải mẹ là tấm
gương sống đó sao? Mẹ chỉ mong con có được hạnh phúc bình thường nhất... Mẹ rất sợ, sợ con cũng như mẹ, bị một người đàn ông hủy hoại cả một
đời”
Nói xong, Ngũ Nhã Phân khóc không thành tiếng.
Trái tim Ngũ Vận Uyển rất đau, cô ôm chầm lấy Ngũ Nhã Phân: “Mẹ, mẹ vừa phẫu thuật xong, không được xúc động như vậy. Con nói thật cho mẹ biết, con
kết hôn với anh ấy chỉ vì hộ khẩu và bảo hiểm y tế cho mẹ thôi. Con
không có bất cứ tình cảm gì với anh ấy hết”
Lúc này Ngũ Nhã Phân mới ngừng khóc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngũ Vận Uyển: "Con nói thật chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT