Ngũ Vận Uyển đang chuẩn bị đi mua bữa trưa cho Ngũ Nhã Phân thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Ngũ Vận Uyển sửng sốt.

Mẹ không có người quen ở thành phố S, ai sẽ đến gặp mẹ chứ?

Cô tới mở cửa thì thấy Nam Ngự và Dương Tá đang đứng bên ngoài. Nam Ngự vẫn ngồi xe lăn, còn Dương Tá cầm hoa quả và hộp cơm.

Nam Ngự?” Ngũ Vận Uyển ngơ ngác.

“Vận Uyển, ai vậy?” Ngũ Nhã Phân hỏi.

Ngũ Vận Uyển hơi luống cuống nhìn ra cửa, không biết nên trả lời thế nào.

Trái lại Nam Ngư nghe tiếng từ trong vòng ra thì nhướng mày, chủ động nói: "Dì ơi, cháu tới thăm dì"

Khuôn mặt Ngũ Vận Uyển nóng lên, đành mở cửa cho Nam Ngự và Dương Tá đi vào.

Nam Ngự chậm rãi đẩy xe lăn đến trước giường, thấy Ngũ Nhã Phân kinh ngạc nhìn mình thì cười nhẹ rồi lễ phép nói: "Dì, cháu là Nam Ngự. Lẽ ra cháu nên đến gặp dì sớm hơn nhưng Vận Uyển nói sức khỏe dì không tốt nên mới lần lữa mãi”

Ngũ Nhã Phân nhìn Nam Ngự, rồi nhìn Ngũ Vận Uyển đang đỏ bừng mặt bên cạnh, hiểu ra: "Ô, cháu là chồng của Vận Uyển à. Thật sự không giống như dì đã nghĩ..."

Nam Ngự cười nhạt không nói gì, chỉ ra hiệu cho Dương Tá đặt hộp cơm và trái cây xuống, nói: "Chắc dì vẫn chưa ăn trưa đúng không? Cháu đã chuẩn bị một số món ăn nhà làm."



Ngũ Vận Uyển vội vàng bước tới mở hộp cơm ra, thấy các món thím Vương làm đều là súp và canh nên cô cẩn thận bắt đầu đút cho Ngũ Nhã Phân ăn.

Ngũ Nhã Phân hôn mê hai năm, ăn được một chút đã no nên thôi không ăn nữa, bà tò mò nhìn Nam Ngự trước mặt, nói: "Cháu... là Nam Ngự đúng không? Dì có thể hỏi chuyện công việc của được không?”

“Mẹ!” Ngũ Vận Uyển trợn mắt nhìn Ngũ Nhã Phân, giọng điệu có phần trách cứ.

“Chao ôi, mẹ cũng chỉ quan tâm con thôi mà. Dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn lại còn quyết định lúc mẹ đang hôn mê" Ngũ Nhã Phân nhỏ giọng trách móc.

“Không sao đâu, Vận Uyển” So với sự lúng túng của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự rất bình tĩnh: “Dì à, đây là danh thiếp của cháu”

Ngũ Nhã Phân cầm danh thiếp, nhìn thấy "Giám đốc điều hành" và "Cổ đông" trên đó, không khỏi sững sờ.

“Tập đoàn Ngự Diệu... Dì chưa bao giờ nghe thấy tập đoàn này." Bà ngập ngừng nói: "Ba mẹ cháu thì sao? Ba mẹ cháu làm nghề gì?"

Ngũ Vận Uyển có chút lo lắng, muốn ngăn mẹ lại nhưng Nam Ngự không hề gấp gáp trả lời: "Ba mẹ cháu qua đời rồi, ông nội cháu là Nam Viễn Hùng"

“Nam Viễn Hùng?” Ngũ Nhã Phân lập tức ngẩn người: “Ông cụ nhà họ Nam?”

Tập đoàn Ngự Diệu là tập đoàn mới thành lập hai năm trở lại đây nên bà chưa từng nghe qua nhưng Nam Viễn Hùng thì làm gì có ai ở thành phố S không biết cái tên này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play