Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình rất vô tội. Cô nói: “Cô đừng có mà già mồm
lên tiếng kêu oan trước, tôi không phải kiểu người như cô nói. Cô nghĩ
tôi như cô, rảnh rỗi quá nên đi làm mấy chuyện kiểu đó à? Lâm Tiểu Như,
nói cho cô biết nhé, chuyện này không phải do tôi làm. Tôi không có nhu
cầu”
Dù Ngũ Vận Uyển có chối thế nào thì Lâm Tiểu Như cũng chắc chắn là cô đã xúi Nam Ngự làm chuyện xấu.
Càng ngày giọng nói của cô ta lại càng gay gắt hơn: “Chị chẳng những quyến
rũ vị hôn phu của tôi, bây giờ lại còn bảo chồng mình đến phá dự án của
nhà họ Lâm chúng tôi, chị muốn chặn nguồn tiền của chúng tôi, ép chúng
tôi phải sống khổ sống sở như chị phải không hả? Ngũ Vận Uyển ơi là Ngũ
Vận Uyển, tôi đã xem thường chị rồi. Chị gọi điện ngay cho Nam Ngự đi,
bảo anh ta dừng lại! Ngay và luôn!”
Nghe thấy Lâm Tiểu Như điên cuồng chửi bới mình như vậy, Ngũ Vận Uyển chẳng thể nhịn nổi nữa, sững sờ ra mặt.
Sao cô lại có thể có một cô em gái cùng ba khác mẹ vừa ác mồm mà lại vừa mưu mô thế này chứ?
Ngũ Vận Uyển nghiêm mặt nói: “Lâm Tiểu Như, cô ăn nói cho tử tế vào. Tôi
chưa bao giờ quyến rũ Nam Bá, mà tôi cũng chẳng nhờ Nam Ngự làm gì các
cô cả. Mọi chuyện đều là do bản thân cô tưởng tượng ra thôi. Tôi đi đây, tôi chỉ ước là mình chưa từng biết các cô thôi, tôi cũng buồn lắm”.
“Chị đừng có mà đi!” Lâm Tiểu Như túm chặt lấy Ngũ Vận Uyển, cố sống cố chết không cho cô rời đi.
“Ngũ Vận Uyển, nếu hôm nay chị không giải quyết xong chuyện này thì đừng có
hòng rời đi. Chị quay lại đây cho tôi! Đồ khốn nạn!”
Ngũ Vận
Uyển giằng co với Lâm Tiểu Như trong vườn hoa một lúc, Lâm Tiểu Như vô
tình bị đẩy ngã xuống đất. Ngũ Vận Uyển định tiến lên đỡ cô ta theo phản xạ, nhưng lại bị cô ta hất tay ra.
“Tao không cần mày đỡ! Ngũ
Vận Uyển, mày đừng có mà giả vờ giả vịt nữa!” Lâm Tiểu Như gào lên: “Mày đừng tưởng là tạo không biết, mày lúc nào cũng ghen tị với tao, mày
thấy tạo sắp kết hôn với Nam Bá nên khó chịu chứ gì! Giống như lúc còn
bé, mày đã lén làm hỏng váy công chúa của tao ấy!”
Ngũ Vận Uyển ngẩn ra, hỏi: “Váy công chúa? Váy công chúa nào cơ?”
Lâm Tiểu Như cười khẩy: “Đừng có mà giả vờ nữa, Ngũ Vận Uyển, trí nhớ mày kém thật đấy”
Ngũ Vận Uyển quên nhưng Lâm Tiểu Như thì lại nhớ rất rõ.
Lâm Tiểu Như tức giận nói: “Lúc nhỏ, tạo đã từng có một bộ váy công chúa
phiên bản giới hạn của Disney, mày ghen tị với tạo, có lần mày nhân cả
nhà tao đi du lịch, cố ý phá hỏng bộ váy đó. Mày có thể quên chuyện đê
hèn đó, nhưng tao thì nhớ rõ lắm!”.
Ngũ Vận Uyển nghĩ một lúc lâu, mãi mới nhớ ra là hình như đã từng có chuyện như vậy thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT