“Thật à? Ăn ở đâu?” Ngũ Vận Uyển nhìn anh với vẻ hơi khó tin như thể nhặt được của báu, khuôn mặt vừa rồi còn hơi buồn bã giờ đã tràn ngập ý cười.

Ánh mắt Nam Ngự lại tối đi.

Sẽ có ngày người phụ nữ này khiến anh tức chết mà.

Nghe anh đi ăn cơm với người phụ nữ khác, cô có cần phải vui đến thế này không?

“Bảy giờ tối, nhà hàng Tiểu Giang Nam, em nhớ không?

“Tất nhiên là nhớ, là nhà hàng lần trước xem mắt gặp tên khốn nạn” Ngũ Vận Uyển đứng lên, phấn khích nói: “Tốt quá, chắc chắn lần này có thể đào được tin lớn! Nam Ngự, cảm ơn anh!”

Ngũ Vận Uyển cảm kích nói với Nam Ngự, sau đó vui vẻ lên tầng vệ sinh cá nhân và thay quần áo.

Nam Ngự nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ngày càng tối sầm lại .

Một người vợ biết chồng mình đi ăn tối cùng với người phụ nữ khác mà vẫn có thể giống như một con chim non vui vẻ, e là trên đời chỉ có mình Ngũ Vận Uyển nhỉ?

Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, sợ là sẽ thẳng thừng mắng chồng mình một trận hoặc là ôm chân chồng khóc đến chết đi sống lại, không để chồng đi ăn, hoặc là kề dao vào cổ, tức đến nỗi đi tìm Tả Dao để liều sống mài mới

đúng.

Nhưng Ngũ Vận Uyển thì...

Hà.

Tốt, vậy anh phải xem thử rốt cuộc giới hạn của cô ở đâu?



Nam Ngự khẽ cười, một mình đi làm.

Sáng sớm Ngũ Vận Uyển vui vẻ phấn khởi đến tòa soạn.

Khâu Duyệt cười khẩy nói: “Phóng viên Ngũ, nghe nói cuộc truy kích hôm qua mọi người chẳng thu hoạch được gì, thế mà vẫn có thể vui như vậy, trái tim có đúng là lớn đấy”.

Ngũ Vận Uyển nhìn cô ta, không nói gì. Cô thực sự không biết nên đáp những lời châm chọc này thế nào, cũng không muốn phá hỏng tâm trạng tốt hôm

nay.

Ở văn phòng, cô hằng giọng tuyên bố: “Các đồng chí, tôi nhận được tin mới nhất, tối nay sếp Nam sẽ cùng ăn tối với Tả Dao!”

Hiểu Mai và Tiểu Lý nghe tin thì vui vẻ đập tay, hô to 'chị Vận Uyển vạn tuế.

Khâu Duyệt tức như sắp vẹo mũi, đầu cũng sắp bốc khói.

Ngay cả Nam Bá ở trong phòng làm việc cũng nghe rõ ràng tiếng hoan hô ở văn phòng.

Anh ta gọi Ngũ Vận Uyển vào phòng làm việc của mình.

Anh ta quan tâm nhìn cánh tay cô trước, đáy mắt đầy lo lắng: “Vết thương của em đỡ hết chưa? Có để lại sẹo không?”

Ngũ Vận Uyển lắc đầu đáp: “Điều trị rất tốt, không để lại sẹo”

Sau khi hàn huyên vài câu, trong phòng bỗng trở nên yên lặng.

Nam Bá không ít lần xảy ra xung đột với Ngũ Vận Uyển trong văn phòng này, anh ta từng hận cô, trách cô, giày vò cô ở đây. Chắc chắn lúc đó Ngũ Vận Uyển rất tổn thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play