Bình thường Nam Ngự đều mặc sơ mi và đồ vest, nhưng lúc này xúc cảm dưới tay cô nhẵn bóng, còn khá rộng rãi, rõ ràng là đồ ngủ tơ tằm Nam Ngự thường mặc.

Nhưng sao Nam Ngự không về nhà ngủ mà lại mặc đồ ngủ xuất hiện trên giường mình?

Ngũ Vận Uyển càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, không nhịn được dùng hai tay lần mò cẩn thận hơn trên người Nam Ngự.

Nhưng cái chạm này đột nhiên khiến trọng điểm trong đầu cô hơi sai sai...

Ấm, mặc dù trước đây đã tận mắt nhìn thấy thân hình chuẩn của Nam Ngự, nhưng cảm giác khi sờ quả nhiên khác biệt.

Trước đây cô nghe người ta nói sờ cơ bụng tám múi giống như sờ cục đá lạnh vậy, cô còn cảm thấy phóng đại quá, nhưng hôm nay cô mới phát hiện thật sự đúng là vậy.

Cả đường nhân ngư ở bên cạnh với độ cong và khe rãnh đặc biệt, quả thực là...

Ngũ Vận Uyển sờ đến nỗi hơi gấp gáp, không cẩn thận trượt tay xuống phía dưới đường nhân ngư, đụng phải...

Cô đột nhiên nghe thấy tiếng Nam Ngự kiềm nén hừ một tiếng, sau đó giọng nói trầm thấp của anh vang lên:

“Ngũ Vận Uyển, em đang trêu chọc tôi sao?”

Lúc này Ngũ Vận Uyển mới ý thức được mình sờ lung tung đến cái gì, cô giật mình vội rụt tay lại.

Không ngờ cổ tay lại bị Nam Ngự bắt lấy, sau đó dán vào lồng ngực để lộ của anh.

“Nam... Nam Ngự”

Mặc dù Ngũ Vận Uyển hoảng loạn nhưng vẫn xác nhận rằng Nam Ngự đang mặc đồ ngủ, nằm bên cạnh cô, cô nói:

“Anh làm gì mà nằm ở đây? Sao không về nhà?”



“Ở với em”

Nam Ngự thấp giọng nói.

“Ở với tôi?”

Ngũ Vận Uyển thật sự đơ người.

Trong bóng tối, Nam Ngự nhìn thấy Ngũ Vận Uyển mặc dù đeo bịt mắt nhưng cái miệng nhỏ vẫn hơi hé mở, anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngạc nhiên của cô dưới bịt mắt, anh không khỏi cong khóe môi.

Nơi nào đó trong tim như mềm đi, hóa ra cơn giận vì lo lắng lúc này dường như đã nguôi ngoai trong màn đêm yên tĩnh.

Bất giác, anh đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng.

Anh khẽ cúi đầu, vùi vào mái tóc mềm mượt của cô, mùi hương nhàn nhạt thuộc về Ngũ Vận Uyển truyền đến, anh tham lam hít một hơi, thấp giọng nói:

“Xin lỗi”

Lúc này Ngũ Vận Uyển đang đeo bịt mắt, vốn dĩ phản ứng đã chậm hơn bình thường nửa nhịp, nghe Nam Ngự đột nhiên nói xin lỗi, cô càng phản ứng không kịp:

“Xin lỗi cái gì?”

“Hôm nay tôi hơi kích động”

Nam Ngự nhớ đến ban ngày anh quát Ngũ Vận Uyển, còn thẳng tay ném mặt dây chuyền đi, anh hơi xót xa ân hận.

Từ khi nào mà cảm xúc và khả năng tự chủ của anh lại kém như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play