Quả thực giường bệnh rất rộng rãi, lúc Ngũ Vận Uyển ngủ rất thích nằm nghiêng rồi có người lại, vì vậy nên chiếm ít không gian hơn, Nam Ngự rất thoải mái tìm được vị trí của mình rồi nằm xuống.

Ngũ Vận Uyển ngủ mơ, đột nhiên cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc, cô cau mày, bất giác trở mình.

Nhưng không ngờ cô vừa trở mình, đột nhiên mũi cô đập vào thứ gì đó rắn chắc.

Shhzzz.

Đau quá.

Cô lập tức tỉnh táo đôi chút, muốn mở mắt theo bản năng để nhìn xem mình đập vào thứ gì, nhưng vừa mở mắt thì nhớ ra mắt mình bị Nam Ngự đeo bịt mắt rồi, không nhìn thấy gì cả.

Cô lần mò muốn tháo bịt mắt ra, nhưng còn chưa tìm thấy túi bịt mắt thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

“Đừng cử động”



Giọng nói trầm thấp êm ái vang lên bên tai cô, còn kèm theo hơi thở ấm áp trong lời nói, phả vào lỗ tai cô:

“Tôi đã nói là mấy ngày tới, trừ những lúc nhỏ mắt ra thì không được tháo bịt mắt xuống”

Mặc dù trước mắt Ngũ Vận Uyển tối đen nhưng cô vẫn nhanh chóng nhận ra giọng nói này, cô sửng sốt:

“Nam Ngự?”

Ngay sau đó cô cảm thấy không ổn, nhưng Nam Ngự ngăn không cho cô

tháo bịt mặt, thế nên cô chỉ có thể lần mò về phía trước trong bóng tối.

Quả nhiên cái chạm này khiến cô nhận ra, thứ cô vừa đụng phải trong mơ thực ra là lồng ngực rắn chắc của Nam Ngự, cô không khỏi trợn tròn mắt:

“Nam Ngự? Sao anh... anh ở trên giường tôi? Đợi đã, anh đang mặc đồ ngủ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play