Đáy mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, anh lập tức ngẩng đầu nhìn Ngũ Vận Uyển,
giọng điệu khó đoán: “Em đặc biệt quay về phòng là để lấy sợi dây chuyền này?”
Vì mắt Ngũ Vận Uyển không nhìn rõ nên cô không thấy được sắc mặt Nam Ngự lúc này, chỉ thành thật nói: “Ừm, tôi nghĩ chắc chắn
anh sẽ lo lắng cho sợi dây chuyền này.”
Nam Ngự nắm chặt sợi dây chuyền, không thốt ra được câu nào.
Có thế nào anh cũng không ngờ, thứ Ngũ Vận Uyển liều mạng quay lại lấy là sợi dây chuyền này!
Cảm nhận được sự im lặng trong phòng bệnh, Ngũ Vận Uyến khẽ cau mày,
hơi lo lắng và sốt ruột hỏi: “Nam Ngự, sao anh không nói gì, sợi dây
chuyền có vấn đề gì à? Lẽ nào bị hỏng trong đám cháy rồi?”.
Nói xong, cô vội cúi đầu nhìn sợi dây chuyền, nhưng trước mắt cô mờ mịt,
mặt dây chuyền nhỏ như vậy nên cô không nhìn rõ được.
“Ngũ Vận Uyển, con mẹ nó có phải em bị điên không!”
Lúc cô đang nheo mắt cố gắng nhìn rõ mặt dây chuyền đó thì không ngờ bên tại vang lên tiếng quát giận dữ của Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển bỗng ngơ ra.
Quen nhau lâu vậy rồi, cô chưa từng nghe Nam Ngự chửi tục bao giờ, càng chưa từng nghe giọng điệu anh kích động như vậy.
Cô không khỏi cau mày: “Nam Ngự, sao anh.”
Cô hoàn toàn không ngờ mình cố hết sức để giữ lấy sợi dây chuyền này cho anh, cuối cùng lại bị anh quát như vậy?
Trước đó trong đám cháy cô luôn kiềm nén nỗi sợ hãi, bây giờ lại chịu ấm ức khiển mũi cô cay xè, mắt không khỏi đỏ lên.
Thấy đỏ như vậy, mắt càng đau hơn nên cô chỉ đành cúi đầu dụi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT