Có một lần say rượu, Nam Tiêu đã dùng giọng điệu chế giễu để nói Nam Ngự là kẻ si tình vô dụng, Mặc Chiêu Huyện đã chết mười năm rồi, anh còn ngốc nghếch quý trọng sợi dây chuyền thạch anh chẳng đáng giá đó.

Cho nên Ngũ Vận Uyển liều mạng muốn lấy được sợi dây chuyền đó hẳn là vì Nam Ngự.

Sự đố kỵ trong lòng như sắp phun ra lửa, Nam Bá hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi này của Nam Ngự, vì thế chỉ cười khẩy nói: “Nếu chú muốn biết thì tự đi hỏi cô ấy chẳng phải sẽ biết sao?

Nam Ngự khẽ cau mày, lười nói thêm với Nam Bá, anh lăn xe lăn rời khỏi phòng bệnh.

Về đến phòng bệnh của Ngũ Vận Uyển, Ngũ Vận Uyển vẫn đang ngủ say, khuôn mặt trắng bệch vùi vào gối trên giường bệnh, dường như vì vết thương trên người hơi đau nên khẽ cau đôi mày xinh đẹp, sắc mặc cũng tái hơn.

Nam Ngự chỉ cảm thấy trái tim mình lại co rút mạnh.

“Nói với người trong công ty, mấy ngày tới tôi tạm thời không quay lại công ty, có việc thì họp qua video, hoặc đến thẳng đây tìm tôi” Nam Ngự nén thấp giọng, nói với Dương Tá ở bên cạnh.

“Cậu Nam..” Dương Tả thật sự sững sờ, anh ấy theo Nam Ngự cũng vài năm rồi, chưa từng thấy Nam Ngự vì bất cứ chuyện gì mà nghỉ làm thế này.



Nhưng Nam Ngự lại mặc kệ anh ấy, chỉ trượt xe lăn đến đầu giường của Ngữ Vận Uyển, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve gò má cô, vô cùng dịu dàng.

Ngũ Vận Uyển vốn đang mơ, nhưng đột nhiên cô cảm nhận được một bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve gò má mình.

Xúc cảm của bàn tay đó rất quen thuộc, cô khẽ cau mày, mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng anh tuấn bên giường bệnh.

Cô sững sờ, nhanh chóng muốn ngồi dậy: “Nam Ngự?”

“Vừa rồi Nam Bá nói với tôi, lúc bốc cháy em quay về phòng lấy đồ?” Nam Ngự không trả lời câu hỏi của Ngũ Vận Uyển, anh hỏi cô một câu khác.

Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này đột nhiên nhớ ra gì đó.

“Phải rồi, tôi quay lại lấy cái này” Trước mắt cô rất mờ, vụng về tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống:

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play