“À thì... tại sao ông nội anh... ông ấy biết hai chúng ta chưa từng làm chuyện kia?” Ngũ Vận Uyển nghĩ ngợi rồi hỏi.
“Là thím Trương với chú Vương nói với ông ấy.” Nam Ngự nói sơ lượt: “Hai
người họ là người của ông nội, bảo là ông nội cử đến chăm sóc cho tôi
nhưng thực ra cũng là để theo dõi tôi”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hiểu tại sao Nam Ngự cứ muốn thím Trương và chú Vương đi, thì ra là vì thế này.
Ông cụ Nam theo dõi Nam Ngự chắc chắn cũng vì quan tâm, nhưng không ai
thích bị theo dõi cả, đặc biệt là Nam Ngự còn giấu chuyện đôi chân của
mình.
“Nói đến thì tại sao anh không nói với ông nội anh, thực
ra anh không hề tàn tật? Tôi thấy ông ấy rất quan tâm đến anh” Ngũ Vận
Uyển do dự giây lát rồi hỏi tiếp.
Lúc này Nam Ngự mới mở mắt:
“Ông ấy rất quan tâm đến tôi, nhưng dù sao thì ông ấy cũng lớn tuổi rồi, muốn hưởng niềm vui gia đình nên đôi khi phán đoán sẽ có vấn đề”
Ngũ Vận Uyển nghe thể thì mù mờ: “Phán đoán gì?”
“Phán đoán đối với người nhà” Nam Ngự nói: “Ví dụ như ông ấy luôn cảm thấy
tôi với Nam Tiêu nên vui vẻ sống chung với nhau, vì thế nếu ông ấy biết
chuyện đôi chân của tôi thì có khả năng sẽ vô tình tiết lộ với Nam
Tiêu.”
Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này mới hiểu ra.
Thực ra Nam Ngự giấu chuyện đôi chân của mình là vì muốn giấu Nam Tiêu.
Quan hệ giữa người với người trong gia tộc lớn quá phức tạp, Ngũ Vận Uyển nghĩ đến nỗi hơi đau đầu, mơ màng nhắm mắt thiếp đi.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như cô láng máng nhìn thấy Nam Ngự ngồi bên bàn sách, lấy thứ gì đó ra xem.
Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy thứ trong tay Nam Ngự ảnh lên tia sáng yếu ớt, giống như một mặt dây chuyền thạch anh.
Là mặt dây chuyền lần trước sao?
Với ý thức mơ hồ, trái tim Ngũ Vận Uyển vô cớ hơi khó chịu.
Rốt cuộc mặt dây chuyền này là của anh? Là ai có thể khiến Nam Ngự quan tâm đến vậy?
Mê man nghĩ vậy, Ngũ Vận Uyển chìm vào giấc ngủ.
So với sự yên tĩnh bên phía Ngũ Vận Uyển thì bầu không khí trong một căn phòng khác ở nhà tổ nhà họ Nam căng thẳng hơn nhiều.
Nam Bá tái mặt đi vào phòng, trong phòng, Lâm Tiểu Như đã thay đồ ngủ, cô
ta vội đi tới ôm lấy cánh tay anh ta: “Nam Bá, anh đi đâu vậy, người ta
tắm xong đợi anh lâu lắm rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT