Hôm nay tiệc lớn như vậy lại có người đột nhiên tung ra bức ảnh thế này, cho dù mục đích của đối phương là sỉ nhục nhà họ Nam hay làm nhục Ngũ
Vận Uyển thì cũng không thể chấp nhận được.
Quản gia Tả gật đầu: “Điều tra ra rồi, là cô Lâm Tiểu Như, vợ chưa cưới của cậu chủ nhỏ”.
Ông cụ Nam nghe câu trả lời này thì không hề ngạc nhiên, chỉ cười khẩy một
tiếng: “Quả nhiên, tôi biết ngay con bé này chẳng phải người tốt đẹp
gì”.
Quản gia Tả mặt không biểu cảm nói: “Có thể là vì chuyện của cô Ngũ với cậu chủ nhỏ hồi đại học”
Ông cụ Nam gật đầu, thở dài: “Cháu với chú cùng thích một người phụ nữ, nhà họ Nam chúng ta cũng tạo nghiệp nên gặp phải chuyện như vậy?
“Nhưng bây giờ cô Ngũ là người duy nhất có thể khiến cậu hai rung động, cho
nên dù thế nào thì ông chủ cũng sẽ ủng hộ” Quản gia Tả là người thân cận của ông cụ Nam, rõ ràng rất hiểu suy nghĩ của ông cụ.
“Đúng vậy” Ông cụ Nam mệt mỏi day đầu mày: “Về con bé họ Lâm kia, ông nói chuyện này với Nam Bá một tiếng.”
“Ông chủ không muốn tự mình xử lý cô ta sao?”
“Hà, một con bé ngang ngược mà cũng xứng để tôi tự
mình giải quyết sao?” Ông cụ Nam cười khẩy một tiếng: “Nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà Nam Bá cũng không quản lý được thì không xứng để làm con cháu
nhà họ Nam!”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Quản gia Tả nghe lệnh, lập tức ra khỏi phòng sách.
Ông cụ Nam đi đến bên giường, nhìn trăng sáng bên ngoài, đột nhiên nhớ đến
chuyện trên sàn khiêu vũ trước đó đã nhìn thấy nụ cười của Nam Ngự khi
ôm Ngũ Vận Uyển khiêu vũ, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ bỗng dịu đi.
Bao nhiêu năm rồi... Bao nhiêu năm không thấy Tiểu Ngự cười như vậy rồi.
Xem ra ông trời vẫn có mắt, cuối cùng cũng để Tiểu Ngự gặp được một người phụ nữ khiến thằng bé cười như vậy lần nữa.
Bây giờ ông cụ chỉ hi vọng hai người họ có thể sớm đơm hoa kết trái.
Lúc ông cụ Nam ở đây lo lắng thì bầu không khí trong căn phòng trên tầng đã từ nóng hực dần nguội lại.
Nam Ngự ngồi trên ghế, dùng tay chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra đã khuya lắm rồi nhưng lúc này Ngũ Vận Uyển không hề buồn ngủ chút
nào, im lặng một lúc lâu, cô cẩn thận từng tí lên tiếng: “Nam Ngự, tôi
không ngủ được, chúng ta nói chuyện đi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT