Ngũ Vận Uyển vẫn không quen đi giày cao gót lắm, cô nhấc tà váy đi xuống cầu thang một cách gượng gạo thì thấy Nam Ngự đang nhìn mình với ánh
mắt sáng rực.
Tức khắc cô cảm thấy hai má nóng lên, nhẹ giọng hỏi: “Đẹp không?”
Khi vừa mới trang điểm xong, nhìn bản thân mình trong gương, chính cô còn phải ngỡ ngàng.
Nói cho cùng có cô nàng nào không muốn mình có thể diện váy áo lộng lẫy,
trang điểm thật xinh đẹp đầu. Chẳng qua từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có thể
nhìn Lâm Tiểu Như có được quyền lợi ấy, còn cô chỉ có thể mặc áo phông
trắng và quần bò đơn giản nhất, đứng bên cạnh nhìn Lâm Tiểu Như xinh đẹp rạng ngời.
Nhưng hôm nay cô mới biết, mình cũng có thể trở nên xinh đẹp như thế.
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, anh cười khẽ, không trả lời câu hỏi của cô, nhưng anh vươn tay nắm cổ tay cô kéo nhẹ về phía mình.
"Á!"
Ngũ Vận Uyển vốn đi giày cao gót nên đứng không vững, lập tức đã bị anh kéo vào trong lòng, anh ngồi trên xe lăn và cô ngã ngồi trên đùi anh.
Đến khi hai người dân sát vào nhau, mấy sợi tóc rơi tản mát của Ngũ Vận
Uyển chọc lên cổ Nam Ngự, anh vòng tay ôm eo cô, nói khẽ: “Đẹp, đẹp đến
mức tôi không dám mang ra ngoài.”
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự xưa nay trầm tĩnh kiệm lời lại có thể nói ra lời tán tỉnh như vậy, mặt
cô đỏ au, nói không nên lời.
Nam Ngự cười khẽ, anh di chuyển xe lăn, cứ thế mang Ngũ Vận Uyển ra khỏi biệt thự, lên xe.
Họ ngồi vào ô tô, tài xế nhanh chóng lái đến biệt thự nhà chính của nhà họ Nam.
Trên xe, Ngũ Vận Uyển cảm thấy khá căng thẳng.
Không nói đến việc hôm nay phải gặp Lâm Tiểu Như và Nam Bá, mới chỉ nghĩ tới
sẽ có rất nhiều người đến tham gia bữa tiệc lần này là cô cũng đã rất sợ mình làm gì xấu mặt.
Nam Ngự nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, dường như đoán được suy nghĩ trong đầu cô bèn nhỏ giọng nói: “Căng thẳng à?”
“Ừm” Ngũ Vận Uyển thừa nhận: “Sợ làm anh mất mặt”
“Em đẹp như vậy sao lại làm tôi mất mặt được?” Nam Ngự cười khẽ: “Trước kia tham gia bữa tiệc kiểu này bao giờ chưa?”
“Chưa bao giờ” Để làm giảm sự căng thẳng của mình, Ngũ Vận Uyển cũng nói
nhiều hơn: “Nhưng trước đây để kiếm học phí, tôi cũng từng làm nhân viên phục vụ trong tiệc rượu thế này, lúc đó rất hâm mộ những cô gái có thể
ăn diện xinh đẹp. Tôi còn nghĩ, một ngày đó mình cũng có thể tham gia
thì tốt quá”.
Nam Ngự không nhịn được mà cười ra tiếng: “Thế giờ em cũng coi như hoàn thành tâm nguyện rồi sao?”
“Coi như vậy đi” Ngũ Vận Uyển cũng không nén nổi ý cười: “Lúc đó tôi về nhà
còn lén học các bước nhảy khiêu vũ giao lưu mà những cô gái ấy nhảy cơ,
thầm nghĩ sau này nếu có thể tham gia thì cũng có thể khiêu vũ một cách
tạo nhã như thế thì tốt..”
Ngũ Vận Uyển bỗng nhận ra mình vừa nói điều không nên nói, tức khắc ngậm miệng lại, rồi nhìn Nam Ngự với ánh mắt thấp thỏm.
Chết dở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT