Sắc mặt của Ngũ Vận Uyển bỗng trở nên lạnh lùng: “Mẹ tôi và Lâm Hải Sinh là bạn hồi đại học, Lâm Hải Sinh vẫn luôn thích mẹ tôi nhưng bà ấy chưa bao giờ thích ông ta. Thế nhưng Lâm Hải Sinh vẫn cứ tơ tưởng mẹ tôi,
kết hôn rồi cũng không ngừng nghỉ. Thậm chí ông ta còn cho người chuốc
thuốc mẹ tôi rồi cưỡng hiếp, rồi bà ấy mới có tôi. Tuy mẹ hận Lâm Hải
Sinh, nhưng cho rằng đứa bé trong bụng vô tội, cho nên nuốt giận mà sinh tôi ra.”
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển.
Anh không điều tra được câu chuyện ẩn giấu phía sau.
“Khương Linh ghen ghét tình cảm mà Lâm Hải Sinh dành cho mẹ tôi nên tung tin
khắp nơi là mẹ tôi quyến rũ Lâm Hải Sinh, nói mẹ tôi là kẻ thứ ba. Mẹ
tôi không quen biết ai ở xã hội thượng lưu, cũng không có cách nào minh
oan cho mình, chỉ có thể một mình chịu đựng bêu danh mà nuôi lớn tôi.”
Nói đến chuyện năm xưa, hai tay Ngũ Vận Uyển siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt tràn đầy oán hận.
Cô thật sự rất hận Lâm Hải Sinh. Thế nhưng ông ta lại là ba cô, điều này không cóc cách nào thay đổi.
Nam Ngự rủ mắt nhìn Ngũ Vận Uyển, tay anh đặt lên bàn tay nắm siết của cô, bẻ từng ngón từng ngón đang nắm chặt ấy ra.
Ngũ Vận Uyển sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn Nam Ngự, rồi mỉm cười lúng túng: “Xin lỗi, có phải tôi thất thổ rồi không?”
“Không” Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh, nhưng dường như ánh mắt trong đội
mắt đen huyền kia dịu dàng hơn bình thường rất nhiều: “Em nói cho tôi. những việc này, tôi vui lắm”
Anh thật sự rất vui.
Nếu anh muốn biết những việc này dĩ nhiên là có thể điều tra được, nhưng
Ngũ Vận Uyển chủ động nói cho anh biết thì ý nghĩa lại khác hẳn.
Ngũ Vận Uyển ngẩn ngơ, cô nhìn Nam Ngự, không nhịn được mà bật cười: “Anh đúng là một người kỳ quái”
Nam Ngự cười khẽ, không nói gì cả.
Đúng vậy, từ khi quen biết Ngũ Vận Uyển, anh cũng cảm thấy bản thân càng ngày càng kỳ lạ.
Mấy ngày tiếp theo, gió êm sóng lặng.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, ngày tổ chức bữa tiệc của nhà họ Nam.
Ngày hôm đó, Ngũ Vận Uyển dậy thật sớm, thợ trang điểm và thợ làm tóc đã đến nhà từ lâu, bận rộn cả ngày rốt cuộc mới tạo hình xong cho cô.
Nam Ngự đã chuẩn bị xong từ lâu, đang yên lặng chờ ở phòng khách.
Ngay sau đó anh nghe được tiếng giày cao gót vang lên giòn giã, anh ngẩng
đầu lên nhìn thì thấy Ngũ Vận Uyển đi xuống cầu thang, và rồi ngẩn ngơ.
Lần trước, để đi gặp người nhà họ Nam, Ngũ Vận Uyển cũng mặc váy dạ hội, lần đó Nam Ngự đã rung động trước vẻ đẹp của cô.
Nhưng lúc này đây lại càng chấn động hơn.
Hôm nay Ngũ Vận Uyển mặc một chiếc váy dài màu vàng hồng ôm sát lấy dáng
người yểu điệu của cô, khoét sâu lưng để lộ đường cong xinh đẹp ở phần
lưng.
Tóc dài uốn xoăn, lối trang điểm tinh tế mà không lổ làm nổi bật gương mặt thanh tú của cô trở hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT