Úy Lan bị răn dạy đến mặt không còn chút máu, trên mặt toàn là xấu hổ khó xử, hận không thể tìm một cái hố chui xuống.
Cô ta lớn từng này, chưa từng bị người khác ở trước mặt mọi người vạch trần, càng không có bị người ta răn dạy như thế.
Cho tới nay, cô ta là ngôi sao tiểu thư khuê các được vây quanh, thành
tích tốt, lớn lên xinh đẹp, nhân duyên tốt, đi tới đâu đều được hoan
nghênh, càng là học sinh tốt trong mắt thầy cô.
Mà Úy Ương, thành tích kém, nhát gan, hoạt động luôn kém, với ai cũng không ở chung tốt.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta bắt nạt đứa em gái này, đều là không một tiếng
động: Ở nhà, cô ta để anh trai ra tay; Ở trường, cô ta đi kích động
người khác tới bắt nạt cô, lại ra mặt khuyên ngăn. Cho nên, cô ta luôn
là hình tượng người chị tốt, cả người hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Mà Úy Ương, là một cô em gái bị thịt, mọi chuyện đều cần chị giúp đỡ,
khi đó, người Úy Ương cực kỳ sùng bái cũng là cô ta, từng nói: "Nếu như
em có thể biến thành chị thế thì tốt rồi."
Trong trường học đều viết ra câu vè thuận miệng, là như thế này:
"Úy gia có nữ nhân, tướng mạo như hoa, một người băng tuyết thông minh,
một người văn hóa thấp kém, một người tự nhiên hào phóng, một người vụng miệng ngốc lưỡi, một người vì trường làm vẻ vang, một người xấu xa lưu
sử sách, ai nha, em gái a em gái, suốt ngày mất mặt, tội gì tới a, không bằng về nhà trồng trọt bán dưa.."
Không nghĩ đến, hôm nay, cô ta cư nhiên ở trước mặt lão hiệu trưởng mất
toàn bộ mặt mũi, sự hoàn mỹ của cô ta từ đây tan tành, mà tất cả, toàn
bộ chuyện này đều là nha đầu chết tiệt không biết xấu hổ này hại.
Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không biết làm thế nào.
Úy Ương nén cười, nhìn thẳng thầy Lôi với thầy Chu, bắt đầu biện hộ
thanh minh: "Người làm chứng của em đích thực là lão hiệu trưởng, bởi vì kính phản quang, Úy Lan không để ý tới lão hiệu trưởng vẫn luôn tưới
hoa ở đây, nhưng ta nhìn thấy được.."
Cái này gọi, không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Úy Lan người này là dối trá nhất, trước mặt người là thục nữ, sau lưng
người là tiện nữ, đem chính mình ẩn thật sâu, làm tất cả mọi người cảm
thấy cô ta là một cô gái tốt ôn nhu nhàn tuệ, hiện tại..
Hắc hắc, này là tự vả, đánh quá sung sướng rồi.
"Làm việc sai, là phải xin lỗi, Úy Lan, em đây là muốn ta thông báo phê bình sao?"
Lão hiệu trưởng nhưng thật nghiêm khắc.
Úy Lan bị dọa sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vội vàng rút ra khỏi cái
đỡ cứng đờ của cô Chu, tập tễnh, đi tới phía trước một bước, da mặt dày
khom lưng xin lỗi:
"Xin lỗi, Úy Ương, chị không nên nói là em đẩy, thật ra là tự chị không
cẩn thận ngã.. Vừa nãy chị nhất thời tức giận, em đừng so đo với chị
a.."
Ở trước mặt lão hiệu trưởng, nếu là chết vẫn mạnh miệng, vậy sẽ bị các
thầy cô đánh giá là học sinh hư tư tưởng có vấn đề, hình tượng lương
thiện cô ta gây dựng bao nhiêu năm liền sẽ bị hủy hoại trong tích tắc,
chỉ có thể ôn tồn mềm mại mà nhận sai, chẳng sợ trong lòng hận đến
nghiến răng.
Lão hiệu trưởng không rõ chị em họ rốt cuộc là vì cái gì xảy ra tranh
chấp, đó cũng không phải chuyện thầy ấy muốn quản, nhìn thấy cô ta xin
lỗi rồi, cũng sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, quay đầu trừng mắt người
trước mặt đối đãi với học sinh, mắt to mắt nhỏ hướng tới Chu Nam:
"Còn có em, Chu Nam, không có chuyện gì dùng lời lẽ cay độc với học sinh của mình, đây là việc của một người thầy nên làm sao?"
"Nhà trường sở dĩ không phê duyệt đơn xin của em, là vì em trong lúc đối đãi với học sinh không làm được việc đối xử bình đẳng..
" Vì chuyện này mà em liền muốn mưu hại học sinh, đức làm thầy của em đâu?
Ha ha, thật là quá sảng khoái lòng người, kiếp trước, cô chịu không ít
tính khí của cô Chu, lần này, cuối cùng cũng khiến cô ấy ăn quả đắng.
Úy Ương trong lòng ngược lại vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT