Vẻ mặt thầy Chu thình lình biến đổi, trong mắt sinh hận, "Ngươi là tiểu
tử hỗn đản từ đâu tới, cư nhiên ở chỗ này nói lời hàm ngôn, tùy ý hất
người bát nước bẩn?"
Úy Lan tròng mắt vừa chuyển, lập tức nói tiếp: "Em biết, người này.. Người này là người em Ba thân mật.."
Phục!
Vì hãm hại cô, còn thật là biết rập khuôn máy móc.
Thầy Chu càng tuyệt, lập tức mượn cơ hội sáng tác văn chương:
"Thầy Lôi, thầy nghe thấy không? Nó vi phạm nội quy trường. Đệ nhất cao
trung chính là có mệnh lệnh rõ ràng: Trong lúc học hành cấm yêu sớm.
Phàm là dám phá quy tắc của trường, đuổi học như nhau. Cũng may nó đã
không phải là học sinh đệ nhất cao trung rồi. Nhưng loại người bại hoại
nhà trường này, là một khắc cũng không thể ở lại trường học.."
A, không thể không nói, cặp thầy trò này, đúng là kết hợp hoàn hảo vô sỉ cực hạn.
"Nói dối, nói dối, nói dối.. Anh ta căn bản không quen biết chị này."
Sau mặt bụi hoa, lại chạy tới một bé gái, lòng đầy căm phẫn mà kêu.
Đó là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, bộ dáng tầm bảy tám tuổi, phấn điêu
ngọc khắc, mặc một bộ váy hồng, tựa như tinh linh rơi xuống nhân gian,
đặc biệt khiến người yêu thích.
"Em lại là ai?"
Lôi Vũ nhìn chằm chằm hỏi.
"Này không quan trọng, quan trọng là, cái người xấu xa này thật sự là tự mình ngã xuống đất."
Đứa trẻ chỉ Úy Lan chính nghĩa nói.
"Úy Lan, em giải thích thế nào?"
Lôi Vũ lập tức rét căm căm nhìn chằm chằm về phía Úy Lan:
"Trẻ nhỏ là không biết nói dối."
Úy Lan nghẹn lời, trong lòng sắp tức đến nổ tung rồi.
Hôm nay cơ hội tốt như thế, vốn là có thể triệt để hủy hoại Úy Ương, sao đột nhiên xuất hiện một đôi huynh muội tới làm hư chuyện tốt của cô ta?
Đáng giận!
Thật là đáng giận!
Nhưng là, cô ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp như vậy.
Giả đáng thương, giả mảnh mai, vẫn luôn là điểm mạnh của cô ta.
"Thầy Lôi, vết thương của em, chính là em Ba đẩy.. Bất quá, không sao cả, đây là việc nhỏ."
Đúng, cô ta là trách cứ cô.
Thầy Chu càng chỉ tay lên Lôi Vũ nói:
"Không đúng a thầy Lôi, thầy không nghi ngờ đôi huynh muội không rõ lai
lịch này, lại muốn nghi ngờ Úy Lan? Thầy đây không phải là bất công sao? Trọng điểm: Cặp huynh muội này căn bản không có biện pháp chứng minh
tính chân thực. Còn có, ta vì cái gì muốn hãm hại Úy Ương.."
Thầy Chu ý đồ đem lời của hai huynh muội này thành vô hiệu.
Lôi Vũ bị trọc giận rồi: Chu Nam đây là đang ngang ngược vô lý a..
"Thế ta thì thế nào? Lời làm chứng của ta có dùng được không?"
Đúng lúc này, một tiếng nói uy nghiêm vang lên.
Mọi người nhìn theo, nhưng nhìn cuối hàng hương trúc nhà kính trồng hoa, đi ra một ông lão tóc trắng tinh thần khỏe khoắn.
Úy Lan vừa nhìn rõ tướng mạo người kia, sắc mặt lập tức xanh mét, hận không thể đem lời vừa nói thu hồi lại hết.
Người kia không phải là người bình thường a mao a cẩu, mà là hiệu trưởng trước của trường, hiệu trưởng hiện tại của trường còn phải gọi một
tiếng thầy.
Vị lão gia tử này, chính là ngôi sao sáng của ngành giáo dục, cùng với
lão gia tử nhà Úy gia có chút giao tình, còn từng tới nhà Úy gia làm
khách.
Lão gia tử địa vị như thế, nói chuyện phân lượng đương nhiên là có phân lượng a..
Chẳng lẽ ông ấy cũng muốn đến làm chứng cho Úy Ương sao?
Ai nha, này như thế nào mới tốt?
Đang suy nghĩ, lão gia tử bên kia đã là vẻ mặt uy nghiêm mà chỉ thẳng vào Úy Lan răn dạy:
"Cô gái nhỏ này kỳ cục, quá kỳ cục, tự mình ngã còn trách người khác? Ngươi làm chị, sao có thể bắt nạt em gái như thế?
" Hai mặt ba đao, vu oan hãm hại, người thân liền là làm như vậy?
"Đọc sách mười năm không hiểu làm người, ta thấy, ngươi chính là một viên đá cứng không thể giáo dục hóa.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT