Không nhìn nổi nữa Sở Kiêu Dao xoay người ngồi vào trong xe.
Thành Minh đã ngộ ra đạo lý, theo vào ghế điều khiển, nhất thời không biết
phải an ủi ông chủ thế nào, lặng im thật lâu mới nói: "Có muốn về
không?"
"Thành Minh, sau khi về điều tra cho ta một người."
Ông chủ đột nhiên đưa ra một chỉ thị.
"Ai?"
"Úy Ương. Liên quan đến cuộc đời của cô ấy, toàn bộ điều tra rõ ràng cho
ta. Trong mấy ngày này. Ta muốn biết tất cả chuyện trong cuộc sống của
cô ấy."
"Vâng. Quay về tôi liền đi làm."
"Um, lái xe thôi!"
Sở Kiêu Dao hai mươi bảy tuổi, trong sinh mệnh hai mươi bảy năm của hắn,
mỗi khi gặp chuyện gì, chưa từng lùi bước bao giờ, mặc kệ đối mặt với
cản trở gì, hắn tuyệt đối không từ bỏ dễ dàng đâu.
Lúc trước, lúc cha hắn qua đời, hắn của hai mươi tuổi từ nước ngoài trở về, đối mặt
với cục diện gần như chia năm xẻ bảy của tập đoàn tài chính Sở Thị, là
hắn dựa vào thực lực của chính mình khắc phục khó khăn trùng trùng, lấy
được sự tín nhiệm của tất cả cổ đông, tiếp tục ngồi vào cái ghế chủ
tịch, cũng đánh bại tất cả sự đoạt quyền của thúc phụ, dẫn dắt tập đoàn
đi qua cục diện trình trệ, khiến tập đoàn ngày một thịnh vượng, làm cái
tên Sở Kiêu Dao trở thành sự kiêu ngạo của Sở gia.
Hắn, chính là người như thế, một khi nhận định sẽ cố chấp đến cùng.
Đến nay, không dễ dàng gì mới gặp được một cô gái vừa mắt, lại là hoa đã có chủ, hắn tiếc nuối không thôi, nhưng hiện giờ, hắn ngẫm kỹ lại, phát
hiện không đúng lắm.
Giả sử tên Mộ Nhung Trưng này thật sự là
người của Bùi gia, con trai trưởng với con trai thứ của Bùi tư lệnh, hôn sự đều tổ chức khí phái phi phàm, lễ đính hôn của Tam tiểu thư cũng lớn phô trương hiếm thấy ở Nam Giang, nếu hắn là quý công tử nhà Bùi gia,
cưới tất nhiên là tiểu thư khuê các, đã là hai đại gia tộc liên hôn, thế nhất định sẽ kinh động trong giới thương nhân chính trị Nam Giang.
Quan trọng là năm nay không có bất cứ cái liên hôn kinh động xôn xao nào,
nhưng thật là Bùi gia sắp tổ chức cái tiệc mừng thọ kia, đã kinh động
Nam Giang rồi.
Cũng là nói, Mộ Nhung Trưng của hiện giờ nhất định phải là thân phận độc thân, cho nên, Úy tiểu thư này không thể là vợ
hắn được, nhiều nhất chính là người thương mà thôi.
Nếu đã không có kết hôn, liền sẽ có vô số biến số, tương lai thế nào, cũng không phải Mộ Nhung Trưng hắn có thể nắm được.
Nói cách khác, hắn vẫn còn cơ hội.
Nghĩ mà xem à, Bùi gia là một gia tộc lớn như thế, vợ tương lai của Bùi Tứ
thiếu nếu không có một chút hậu đài, muốn gả vào thật sự là có chút
người ngốc nói mơ!
Nhưng Sở gia hắn, cha mẹ đều không, hôn nhân có thể tự làm chủ, ở điểm này, hắn có ưu thế hơn nhiều so với Mộ Nhung Trưng.
*
Màn đêm buông xuống.
Thành Minh hấp tấp từ bên ngoài đi vào phòng làm việc của Sở Kiêu Dao.
"Đi rồi? Vậy sao anh không đi theo, lại chạy tới chỗ ta làm gì?"
Sở Kiêu Dao đang mặc áo khoác ngoài, chuẩn bị đi bệnh viện chăm em gái.
"Tôi không theo kịp."
Thành Minh cười khổ.
Sở Kiêu Dao ngẩn người, không hiểu, hỏi: "Cái gì gọi là không theo kịp?"
"Không biết từ đâu điều tới một phi cơ trực thăng quân dụng, vừa nãy dừng trên đỉnh tòa nhà rạp chiếu phim, một đoàn người bọn họ đi lên phi cơ rời
đi."
Đáp án này, thật đúng là kinh hãi người cực độ.
Sở Kiêu Dao bất giác ngẩn ra, cắn răng nói: "Phi cơ trực thăng quân dụng?"
Hiện tại là năm 1980, bốn đại quân khu trong nước chỉ có một chỗ là khu
không quân, ba đại quân khu khác cũng không nhất thiết phải có bộ đội
nhảy dù, nhưng muốn điều động máy bay quân đội lại không phải chuyện dễ
dàng gì, phải có một quy trình rườm ra.
Người này lại dễ dàng có thể điều động máy bay quân đội.
Cách làm như thế, hắn hẳn là có hai mục đích: Thứ nhất, chứng minh với hắn
ta, hắn đích thực là có lai lịch không nhỏ; Thứ hai, hắn đang bảo vệ Úy
Ương, không muốn để hắn biết thân phận của cô.
Nếu trên mặt đất,
chỉ cần theo dõi xe của hắn, không khó điều tra ra tất cả về Úy Ương,
nhưng trên không, hắn liền không theo được.
"He.." Hắn nhếch khóe môi, "Điều tra ra số hiệu của trực thăng kia chưa? Đưa số hiệu cho ta."
Quay về, hắn hỏi cậu của hắn, hoặc ít nhiều có thể hỏi được chút manh mối.
Sở Kiêu Dao hắn cũng không phải người thường, muốn điều tra một người, chỉ cần cho chút thời gian, tóm lại đều có thể tra ra được hết - Đối với Úy Ương, dù cho không thể làm vợ chồng, ít nhất cũng muốn kết giao làm bạn của cô ấy.
*
Trực thăng máy bay quân dụng là Mộ Nhung
Trưng điều động tới, vốn là có thể không dùng tới, nhưng hắn là đề phòng Sở Kiêu Dao, sợ cái tên này không từ bỏ ý định, âm thầm điều tra Tiểu
Uyên Ương nhà hắn, đến lúc đó chạy khỏi thành phố Ôn thì không hay lắm.
Ngoài ra, hắn đã hạ lệnh, xóa sạch hành trình ghi lại của họ.
Đây là lần đầu tiên Úy Ương ngồi máy bay trực thăng, rất hưng phấn.
Lúc trực thăng đáp xuống sân bay ở thành phố Ôn, đã có hai chiếc xe khác
đang đợi rồi, người tới đón bọn họ đều là đội viên trong đội đặc chủng
Kim Cương Lang, đang lái xe quân dụng JEEP.
"Giới thiệu với em hai người, đây là Dương Quy Nhất, đây là Triệu Bạch Thạch, đội viên trong đội anh.
Xuống máy bay, tới bên xe, Mộ Nhung Trưng nhìn thấy hai tên tiểu tử kia rất là hưng phấn, xoay người giới thiệu với cô một lượt.
" Tôi là Dương Quy Nhất. "
" Tôi là Triệu Bạch Thạch. "
" Hành lễ. "
Hai cái người này đứng nghiêm trang, hướng cô hành lễ.
" Chào các anh. Làm phiền các anh rồi. "
Úy Ương chào hỏi nhẹ nhàng, bỗng nhiên nghĩ đến, hai người này hình như
một người sẽ bị nổ chết, một người sẽ mất đi một cái chân, chính là sau
mười tháng nữa, bọn họ sẽ nghênh đón một hồi nhân sinh biến đổi cực lớn, bây giờ nhìn thấy bọn họ cười nói sảng khoái, cô ẩn ẩn có chút đau đớn.
" Không phiền không phiền. "
Bọn họ liên tục lắc đầu.
Lúc trước cô sẽ cảm thấy phàm là người bên cạnh Mộ Nhung Trưng, đều đáng
ghét, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy mỗi người đều rất đáng yêu.
Quả nhiên là tâm tình quyết định tất cả.
Tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng tối, tâm tình tệ, nhìn cái gì cũng chẳng ra sao.
Ngồi vào xe, cô một tiếng cũng không nói, nghĩ: Vẫn mệnh của cô thay đổi rồi, bọn họ sẽ thay đổi sao?
Thật khó mà nói được, dù sao phương hướng lớn vẫn không thay đổi.
Cũng không đúng, ít nhất vận mệnh của Nhị tiểu thư Sở gia đã thay đổi rồi,
cũng không biết vận mệnh của hai người này cũng có thể thay đổi không..
Cả đoạn đường, Dương Quy Nhất với Triệu Bạch Thạch đều nói chuyện trong quân, Mộ Nhung Trưng thỉnh thoảng cũng nói vào một câu.
Về tới nhà đã 10 giờ tối.
" Sao đột nhiên trở nên yên tĩnh như thế? "
Tắm xong lên giường, ôm ôm cái gối ngây ngốc.
Mộ Nhung Trưng phát hiện cô sau khi xuống máy bay liền có chút không đúng lắm, thò lại gần hỏi một câu.
" Có thể là mệt rồi. Hôm nay chơi có chút điên cuồng."
Cô ngáp một cái, một bộ dáng em muốn đi ngủ.
Về đại kế giang sơn của người đàn ông này, cô đã không có quyền quản, cũng quản không được.
Xưa nay, người làm đại sự, đều là đạp lên vô số thi thể tướng sĩ mà bò lên.
Hắn sinh ra trong cái vòng tròn này, muốn công thành danh toại, liền không trốn được quá trình kia.
Những người ủng hộ hắn kia, từng người từng người vì hắn mà chết, vì hắn mà
tàn phế, vì hắn mà phấn đấu quên mình, đều là sự lựa chọn của bản thân
họ.
Một triều Đế Vương một triều Thần, trở thành lót thạch, vẫn là trở thành công thần tân triều, toàn là số mệnh của họ cả.
Việc cô nên quản là chuyện của bản thân cô: Ngày mai, cô liền có thể quay
lại trường học rồi, ba tuần nữa phải thi tháng - Học hành cho tốt, mới
là chuyện chính đáng của cô.
Đúng, chuyện khác, cô thật sự không quản được!
Mộ Nhung Trưng nhìn cô chằm chằm, tóm lại cảm thấy cô có tâm sự, mà tâm sự kia cô không muốn nói.
Đáng tiếc à, hắn không cạy được miệng cô ra, khiến cô phải thổ lộ tiếng lòng.
Ài!
Nha đầu à nha đầu, lúc nào em mới có thể hoàn toàn tin tưởng anh đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT