Từ góc độ chiếm hữu của giống đực cường đại mà nói, bất cứ một người đàn ông nào đều không chịu đựng được người phụ nữ của mình bị tên khác mơ tưởng, hôm nay hắn hành động như vậy, quả thực là phạm vào tối kỵ, thật có chút lỗ mãng.

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi.. Tôi không biết.."

Sở Kiêu Dao vội vàng xin lỗi, chỉ là không biết đối phương có vì cái này mà mang khúc mắc trong lòng không.

Mộ Nhung Trưng híp mắt, im lặng một phút, mới nói: "Không sao, không biết không có tội. Cũng là do phía ta không nói rõ tình huống mới dẫn tới hiểu lầm. Còn nữa, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây là thường tình."

Hắn không truy cứu.

Nhưng Sở Kiêu Dao vẫn có chút quẫn bách, sống hai mươi bảy năm trên đời, đây là lần đầu quẫn bách của hắn.

"Úy tiểu thư nhìn qua có vẽ vẫn rất nhỏ, không nghĩ tới là hoa đã có chủ rồi."

Trong lòng hắn cực kỳ mất mát.

Đối với cái này, Mộ Nhung Trưng không đáp một từ, trong lòng lại có chút may mắn, may mắn bản thân xuống tay trước, nếu không sẽ có nhiều thêm một tên đối thủ lớn mạnh cạnh tranh.

"Mộ tiên sinh, tôi sẽ điều chỉnh lại chút cảm xúc không nên có này, chỉ mong sự hợp tác của chúng ta không vì chuyện này mà xảy ra vấn đề."

Về tư không thể trở thành em rể, về công, hắn vẫn muốn cùng hắn tiếp tục hợp tác.

Mộ Nhung Trưng lập tức đồng ý: "Cái này là đương nhiên. Công là công, tư là tư. Không thể lẫn lộn mà nói được."

Người đàn ông thành thục, phải có phong cách cư xử của người thành thục.

Con người Sở Kiêu Dao này, vẫn là người đáng để hắn kết giao.

"Vậy thì tốt."

Sở Kiêu Dao thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhoẻn miệng cười, nỗ lực trấn áp chút cảm xúc kia xuống, nói: "Mộ tiên sinh với Mộ thái thái có thể nói là một đôi châu liên bích hợp. Sở Kiêu Dao chúc phu thê hai người phu thê ân ái, bách liên giai lão."

"Cảm ơn."

"Vì để chúc mừng sự hợp tác của chúng ta, Mộ tiên sinh, tôi muốn mời anh và phu nhân cùng ăn một bữa cơm.."

Sở Kiêu Dao chân thành mời, chuyển rời đề tài khiến hai bên đều không thoải mái này.

"Sợ là không được rồi. Trong quân nhiều việc, vì chuyện bọn buôn thuốc phiện Lạng Sơn ở Hải Tân mà đã trì hoãn mất mấy ngày rồi, nhất định phải về đội. Chuyện ăn cơm sau này có cơ hội, đổi ngày khác đi!"

Mộ Nhung Trưng lời nói dịu dàng mà từ chối.

Bởi vì đã đắc tội với hắn trước đó, Sở Kiêu Dao cũng không tiện thỉnh cầu, chỉ đành phải từ bỏ, "Vậy lần sau vậy.."

Không nói thêm nữa, hắn tạm biệt rồi rời đi.

Mộ Nhung Trưng tiễn đến trước đình, chỉ thấy Lục Kinh Niên cùng Thành Minh đứng canh ở đó, Úy Ương với Tô Triết không thấy.

"Cứ thế mà đi rồi sao?"

Lục Kinh Niên cười hì hì chào hỏi.

"Đúng vậy! Tôi phải đi chăm sóc em gái.." Sở Kiêu Dao đáp một câu, ánh mắt đang tìm kiếm, "Úy tiểu thư đâu, tôi nên tạm biệt cô ấy."

"Đi chơi ở bãi cát bên kia rồi.. Nếu không tôi đi gọi người về nhé?"



"Ồ, không cần không cần."

Sở Kiêu Dao cứ như vậy mang theo Thành Minh rời đi, vội vội vàng vàng.

Lục Kinh Niên nhìn vào mắt, cảm thấy có chút không đúng, hỏi: "Ài, tên Sở Kiêu Dao kia nói gì với chú thế? Sao biểu tình kỳ quái sao ấy.."

"Không có gì."

Loại chuyện này hắn sẽ không nói ra đâu.

Mộ Nhung Trưng đi ra ngoài tìm kiếm cái cô nhóc trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi kia, đi được mấy bước, dừng lại, quay đầu ném lại một câu: "Lão Lục, buổi tối chúng tôi quay về thành phố Ôn, sau này chuyện bên Hải Tân anh nhọc lòng nhiều hơn nhé."

"Cái này là tất nhiên."

"Còn có.. Về chuyện của Úy Ương, ở trước mặt bất cứ người nào đều không được đề cập tới."

Cô ấy còn quá nhỏ, hắn không muốn kéo vào quan hệ xã giao phức tạp.

"Chú cảm thấy không nhắc thì có thể ngăn chặn được họa sao? Từ lúc chú kéo cô ấy vào cuộc sống của mình, cô ấy bị lộ ra ánh sáng là chuyện sớm muộn. Hazz, nếu thật sự bị lộ ra rồi, chú phải làm sao bây giờ?"

"Đây không phải chuyện anh nên lo lắng."

Hắn không muốn nói thêm.

Đi ra khỏi cửa lớn "Nhà Biển", xa xa, hắn nhìn thấy cô gái thích cười kia đang ở trên bãi cát đánh bóng chuyền cùng một đám thiếu niên.

Cô đánh rất giỏi, chọc đến mấy thiếu niên đó huýt sáo với cô.

Ánh dương chiếu xuống, thiếu nữ thanh xuân, sinh khí bừng bừng, tiếng cười lanh lảnh vang tận trời, không hề trang điểm đã khuynh đảo một vùng.

Hắn nhìn vào mắt, trong lòng rất không thoải mái: Nha đầu này, thật đúng là biết chiêu phong dẫn bướm, chạy tới đâu cũng cũng hấp dẫn ánh mắt người khác phái..

Hắn có phải nên khóa cô lại hay không?

Ở thành phố Ôn, có một tên Liễu Hãn Sanh, chạy tới đây, đầu tiên là cùng Tư Tiểu Bắc ái muội không rõ, hiện tại lại còn hấp dẫn cả ánh mắt của Sở Kiêu Dao - Tên gia hỏa đó ý cao khí ngạo, Tiểu Uyên Ương nhà hắn lại dễ dàng chọc người ta xuân tâm nhộn nhạo, còn sinh lòng muốn cưới về làm vợ.

Ai nha, thật sự là quá khiến hắn không bớt lo được.

"Úy Ương.."

Hắn gọi một tiếng, lại là một mảng ôn hòa.

Căn bản là không nỡ mắng mỏ cô.

"Dạ!"

Úy Ương đáp, đá quả bóng xong, chạy như bay tới, cả cái mặt nhỏ xán lạn cực kỳ.

"Sở Kiêu Dao đi rồi à?"

Cô nhìn phía sau hắn một cái.

"Đi rồi."

"Em còn tưởng là tối nay sẽ cùng nhau ăn cơm nữa cơ!"

"Sao, em muốn cùng hắn ăn cơm à?"



Ngữ khí này không hiểu sao chua thế, còn ôm eo của cô, kéo gần khoảng cách hai bên lại.

Úy Ương ngẩn người.

Đây là cái ngữ khí gì thế?

"Không có mà, ô.."

Miệng đột nhiên bị hôn lên.

Trời đất ơi, cái tên dê xồm này, trước bao nhiêu người, đám đông còn đang nhìn chăm chú kia kìa, hắn hắn hắn.. Hắn cư nhiên dám khinh bạc cô?

Đám thiếu niên chơi bóng kia choáng váng: Nữ thần của bọn họ, cư nhiên lại bị người ta bắt nạt, những trái tim thiếu niên thuần khiết lập tức vỡ vụn rơi đầy đất.

Tô Triết quay đầu, trong lòng thầm than: Người đàn ông rơi vào tình yêu, quả nhiên điên cuồng, Tứ thiếu trước kia sao có thể ở trước mặt người khác ôm hôn phụ nữ, tiết tấu đó chính là giống như Mặt Trời mọc ra từ hướng Tây ấy chứ.

Lục Kinh Niên bị kích động, hai mắt nhìn đăm đăm: Ôi mẹ ơi, tên Đầu Gỗ này mùa xuân tới một cái thật đúng là không màng tình huống gì hết.. Mặt người dạ thú, đây tuyệt đối là mặt người dạ thú mà, khinh bạc em học sinh, chậc chậc chậc.. Thật là cay mắt quá đi.

Lúc xoay người tránh đi, lại nhìn thấy trên bãi đỗ xe không xa, có người nhìn chăm chú nơi này.

Hắn là người thông minh cỡ nào chứ, ánh mắt vừa động, trước sau liên hệ một cái liền hiểu ngay, Đầu Gỗ đây là đang tuyên bố chủ quyền nha..

Nghĩ nhất định là tên Sở Kiêu Dao kia 10 phần thì cũng 8 9 phần có ý với Úy Ương rồi, vừa nãy nói chuyện tư chỉ sợ là có liên quan tới cô bé này, nếu không cảm xúc của Đầu Gỗ sao có thể khác thường như thế?

He he..

Úy Ương à Úy Ương, cô thật đúng là mê lực bắn tứ phía nha, hấp dẫn tới hẳn hai mỹ nam tới vì cô mà khom lưng, xuất sắc đấy nha!

*

Lúc này, Sở Kiêu Dao đang đứng trước đầu xe của bản thân không xa, trên tay cầm kính viễn vọng, ánh mắt tập trung trên người thiếu nữ nào đó trên bãi cát.

Gương mặt tươi cười kia, sự hoạt bát kia, nụ cười kinh diễm kia, kỹ thuật đánh cầu linh hoạt kia, gây chú ý biết bao nhiêu chứ, khiến người ta hận không thể đem cô nắm chắc trong lòng bàn tay, tinh tế che chở.

Thành Minh ở bên cạnh nhìn, quan sát rất lâu, mới hỏi: "Tiên sinh, truyện Ngài nói với Mộ tiên sinh không thuận lợi sao?"

"Người ta là hoa đã có chủ rồi.."

Hắn cười tự giễu.

Đời này, hắn chưa từng chật vật như thế.

Thành Minh kinh ngạc: Có chủ? Ai là chủ của cô ấy?

Chính lúc này, trên bãi cát phong cảnh chợt thay đổi, cô gái nhỏ chạy như bay tới Mộ Nhung Trưng, ngay sau đó, cô ấy bị ôm, rồi hôn nữa.

Biển xanh xanh, trời xanh xanh, bãi cát vàng óng, đôi nam nữ như bích, hôn kịch liệt..

Hình ảnh duy mỹ như thế, lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ta như thế..

Sở Kiêu Dao khẳng định, Mộ Nhung Trưng đây là cố ý làm cho hắn xem, là đang dùng hành động nói với hắn: Người phụ nữ này, là của hắn, kẻ khác đừng mơ tưởng nhúng chàm.

Ài!

Hắn không khỏi âm thầm thở dài một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play