Mấy người Lâm Mãn Chương chọn ngày 8/8 sẽ ra biển, mọi người chia nhau về chuẩn bị vật dụng.

Lục Áo có sức ăn quá lớn, cần chuẩn bị rất nhiều thức ăn.

Ngoại trừ điều này ra, cậu còn đặc biệt chuẩn bị thêm 5 bộ cần câu với kích thước khác nhau, để khi ra biển có thể dùng.

Trước khi ra biển, Lục Áo mời Tống Châu tới nhà ăn lẩu.

Tống Châu gần đây có hơi bận, Lục Áo đã mấy ngày không gặp anh, khi gặp lại, nhìn thấy bộ dáng anh vẫn nhàn nhã thì không nhịn được hỏi: "Gần đây anh rất bận sao?"

"Tàm tạm, mùa hè yêu vật hoạt động nhiều, việc vặt vãnh cũng nhiều theo."

Lục Áo rất hiếm khi nghe anh nói về công việc, "Yêu vật hoạt động cũng theo mùa sao?"

"Có, rất nhiều yêu vật thích đi ra ngoài hoạt động vào mùa hè và mùa thu, đông xuân thì sẽ ngủ đông." Tống Châu nói , "Năm nào vào khoảng thời gian này chúng tôi đều sẽ hơi bận."

Cách một màn hơi nước dày của nồi lẩu, Lục Áo hỏi, "Vậy chẳng phải sẽ cần tăng ca sao?"

"Thỉnh thoảng."

"À." Lục Áo dừng một chút, nhìn anh hỏi, "Cần giúp đỡ không?"

Hai mắt Tống Châu cong cong, "Không cần."

Lục Áo không biết nên nói gì cho phải.

Hai người ăn một bữa lẩu, Lục Áo nhờ Tống Châu nếu mấy hôm nay có rãnh thì giúp trông chừng đàn ngỗng một chút.

Tống Châu dịu dàng đồng ý, bước ra khỏi cửa tạm biệt.

Lục Áo về phòng thu dọn hành lý, sau đó đi ngủ rất sớm.

Sáng hôm sau, Lâm Đại Vũ lái xe tới đón bọn họ.

Bọn họ thuê thuyền ở bến tàu Long Hương, phải tranh thủ chạy tới bên kia để lên thuyền.

Nhà Lục Áo ở trong cùng nhất, khi cậu lên xe, trên xe chỉ có mình Lâm Đại Vũ.

Cậu ngồi vào ghé lái phụ, vừa đeo đai an toàn vừa hỏi :"Dạo này Lâm Quan Thần sao rồi?"

Dáng vẻ của Lâm Đại Vũ có vẻ già đi một chút, nhưng tinh thần lại không tồi, đặc biệt khi cắt ngắn tóc, trông có vẻ khá phấn chấn.

Nghe Lục Áo hỏi, ông đáp :"Đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ nói trên cơ bản sẽ không có di chứng gì, chăm sóc thêm khoảng thời gian, sẽ không làm chậm trễ việc nhập học cho học kỳ sau."

"Viện phí nhiều không?"

"Cũng được, sau cùng còn tốn thêm khoảng 120.000 tệ." Lâm Đại Vũ nói, "Tiền tài là vật ngoài thân, người bình an là được."

Không đợi Lục Áo hỏi, ông đã chủ động nói:" Bạn gái của Thần Thần cũng khỏe rồi, cũng không có di chứng gì. Hai nhà chúng tôi đã bàn rồi, đợi khi tụi nó tốt nghiệp sẽ làm đám cưới."

Lúc trước khi cô gái kia rơi xuống biển, Lâm Quan Thần có thể mạo hiểm đi cứu người, trong mắt cô gái và người nhà cô rất vừa lòng nhân phẩm của cậu ta.

Lâm Quan Thần hiện tại trong cái rủi có cái may, một hành động giải quyết luôn chuyện lớn đời người.

Tâm tình của Lâm Đại Vũ rất tốt, ý cười trong mắt còn đọng mãi không dứt, "Tối qua Thần Thần còn nói với tôi rằng, đợi khi nó khỏe thêm chút, nó sẽ tới nói lời cảm ơn với cậu, cảm ơn cậu đã cứu mạng 2 đứa."

Lục Áo nói :" Không cần khách sáo."

"Ài, ân cứu mạng, sao có thể không ghi lòng tạc dạ được chứ?" Lâm Đại Vũ cười :"Nếu không phải vì cậu còn trẻ, tôi còn định để Thần Thần nhận cậu làm cha nuôi, về sau ngoan ngoãn hiếu kính cậu."

Trong mắt Lục Áo cũng hiện lên ý cười, "Cái này đúng thật không cần đâu."

"Ha ha ha ha, tôi chỉ nói vậy thôi. Hay để nó nhận cậu làm chú thì sao? Về sau mỗi dịp lễ tết sẽ qua chúc lễ cậu. Cũng mượn chút may mắn của cậu, che chở cho nó."

"Thằng cháu này lớn quá." Lục Áo nói, "Vẫn là thôi đi."

"Cũng đúng, đành thôi vậy. Đúng rồi, ngọn núi bên thôn Đàm Ốc, tôi đang định hỏi ý cậu, thương lượng thành 38 tệ 1 mẫu được không?"

"Hửm?" Lục Áo quay đầu nhìn ông, "Có thể bàn thành 38 tệ 1 mẫu sao?"

"Được chứ. Tôi vốn định giúp cậu bàn là 36 tệ 1 mẫu nhưng bên đó nhất quyết không đồng ý, 38 tệ cũng không tồi, nếu cậu đồng ý, chúng ta lên trấn chạy quan hệ."

Người của thôn Đàm Ốc mới ban đầu đòi giá 55 tệ, hiện tại có thể giảm xuống thành 38 tệ, 1 mẫu rẻ tận 17 tệ, đúng thật là niềm vui bất ngờ.

Lục Áo hỏi:" Thôn Đàm Ốc không có ai có ý kiến gì sao?"

"Có ý kiến nhưng không đến nỗi nào, cậu nói muốn thầu núi nhưng lâu vậy vẫn không cón tin tức, bọn họ thấy vậy thì luống cuống, đang muốn tìm người nói lại. 38 tệ 1 mẫu, cái giá này đúng là không cao, nhưng tương đương với một món tiền từ trên trời rơi xuống, rất nhiều người chỉ lầu bầu vài câu rồi thôi."

Lục Áo nghĩ nghĩ, "Không vội, tôi trước ra biển, về rồi sẽ nói đến chuyện này. Chuyện này đành phiền anh Đại Vũ."

"Ha ha ha, để tôi đi thương lượng với họ tiếp xem sao, xem coi tôi có thể bàn được cái giá 36 tệ 1 khối dùm cậu không."

Lục Áo lần thứ 2 cảm ơn ông.

Xe rất nhanh chạy tối thôn Lâm Ốc, Lâm Mãn Chương bọn họ đều đang xách theo hành lý đợi ở cửa thôn.

Lâm Đại Vũ dừng xe, mở cốp sau cho họ để hành lý.

Lâm Mãn Chương liếc mắt nhìn thấy 2 túi hành lý cao nửa người, "Lục Áo, hai túi hành lý này không phải đều là của cậu hết chứ?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Cái này cũng nhiều quá đi? Chúng ta chỉ ra biển 1 tuần, người nào không biết nhìn thấy bộ dạng này của cậu còn tưởng đâu dọn nhà. Bên trong căng phòng cứng nhắc là đựng gì vậy?"

"Một chút rau và thịt."

Lâm Mãn Chương vỗ nhẹ lưng Lâm Cống Thương, "Tranh thủ xếp hành lý, còn muốn đi không?"

"Đi đi đi." Lâm Cống Thương vừa nói vừa sờ sờ cái túi, trong miệng thán phục, vừa chui vào xe vừa tán thán, "Đồ ăn bên trong chắc không phải đồ sống đâu nhỉ? Chúng ta đem theo chút gia vị, ở trên biển vừa câu vừa ăn là được rồi, cần gì phiền phức đến vậy."

Lục Áo quay đầu nhìn cậu ta, "Cậu không ăn?"

"Ăn!" Lâm Cống Thương cười khà khà, "Tôi chỉ là ồn ào vài câu thôi mà."

Trong lúc nói chuyện, Đàm Quân Hạo cũng lên xe, nhìn thấy ánh mắt của Lục Áo, anh ta có hơi không tự nhiên mà tránh né một chút.

Lâm Cống Thương đã nói riêng với họ về việc Lục Áo và Lâm Tê Nham là gay.

Mấy người khác còn được, Đàm Quân Hạo thì có chút không tiếp thu nổi, lần nào gặp mặt cùng hơi không tự nhiên.

Lục Áo và Lâm Tê Nham cũng không cưỡng cầu, coi nhưng không phát hiện.

Lâm Tê Nham ngồi kế bên Lâm Cống Thương, Lâm Mãn Chương thì ngồi bên còn lại.

Lâm Quý Hiếu và Đàm Quân Hạo thì ngồi ở hàng ghế cuối.

Lâm Đại Vũ tăng tốc, trực tiếp đưa họ đến bến tàu Long Hương.

Ngưu Đức Vũ biết họ muốn ra biển, còn đặc biệt mời họ ăn sáng.

Trên bàn ăn, Ngưu Đức Vũ cười, "Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, đợi khi trở về, tôi lại mời mọi người ăn cơm."

Lâm Mãn Chương nói:" Lúc về sẽ tìm anh để bán cá."

"Được nha, tôi nhất định sẽ ra giá tốt." Dáng cười của Ngưu Đức Vũ càng thêm sâu, "Vậy chúc mọi người thu hoạch được nhiều cá !"

Ăn xong bữa sáng, Lâm Mãn Chương tự mình kiểm tra nước ngọt, đồ ăn, dầu ma dút các thứ trên thuyền, mới đi vào phòng thuyền trưởng chậm rãi khởi động thuyền.

Bọn họ thuê con thuyền cá này, tiền thuê 1 ngày là 600 tệ, kế hoạch là ngày 8 xuất phát, 14 trở về, cái gì cũng chưa làm đã mất 4200 tệ tiền thuê.

Ngoài tiền thuê, tiền dầu cũng đại khái khoảng vài nghìn, cộng thêm những vật tư sinh hoạt và tiền nhân công, 1 chuyến đi biển này, ai mà không bắt đủ số tiền trên 10.000 tệ thì chuyến đi này coi như bị lỗ rồi.

Thuyền từ từ xuất phát, mọi người đứng trên boong tàu, trong lòng vừa là mong đợi vừa là hồi hộp.

Lục Áo nhìn bốn phía của thuyền cá.

Hiện tại đã hơn 10 giờ sáng, thuyền trên bến tàu không tính là nhiều, có vài chiếc ca nô và thuyền câu theo bốn phương tám hướng né xa thuyền của họ, con thuyền rời khỏi cảng để lại một làn nước thật dài phía sau.

Rời cảng, thuyền của họ dần dần tăng tốc, hướng về vùng biển hải ngoại.

Hôm nay thời tiết khá tốt, ánh mặt trời chiếu tới boong tàu có hơi nóng.

Lâm Cống Thương bọn họ trốn ở trong khoang thuyền, chỉ có Lục Áo và Lâm Tê Nham ở trên boong.

Lục Áo thả lưỡi câu bắt đầu câu cá nước động.

Tâm Lê Nham thì đứng một bên quay video.

Thuyền của họ chạy tới tốc độ khá nhanh, bọt nước có chút lớn, cá bên dưới sôi nổi trốn tránh, dù cho vận may của Lục Áo có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, thu hoạch cũng chỉ bình thường.

Câu tới buổi trưa, cũng chỉ câu được vài con cá nhỏ, thu hoạch còn chẳng bằng đám hải âu đang lượn vòng bắt cá trên trời.

Khi đi ngang qua cầu vượt trên biển, Lâm Mãn Chương dừng thuyền lại.

Anh ta thò đầu ra trưng cầu ý kiến của mọi người, "Trưa nay cứ ăn ở đây ha? Mọi người xuống biển mò hàu biển và vẹm vỏ xanh lên ăn được chứ?"

Mùa này hàu biển và vẹm vỏ xanh đều rất mập mạp, trụ cầu bên này thường không có người qua lại, nếu như xuống biển mò tìm, nhất định sẽ thu hoạch được kha khá.

Mọi người đều không có ý kiến.

Lục Áo đưa tay lau mặt, "Lồng cá đâu rồi?"

"Đây nè đây nè!" Lâm Cống Thương tung ta tung tăng đưa lồng cá cho Lục Áo, lại ân cần đưa thêm cái móc sắt, "Trưa nay ăn gì uống gì đều nhờ vào cậu hết đó!"

Lục Áo lười đấu võ mồm với cậu ta, vắt lồng cá bên hông, sau đó lặn xuống biển.

Chất nước bên này bình thường, tầm nhìn cũng bình thường, nhưng mà vẫn có thể trông thấy đám hàu biển và vẹm vỏ xanh đang đám trên trụ cầu.

Cậu trực tiếp hóa tay thành vuốt rồng để làm việc.

Mấy trụ cầu xung quanh lần lượt có người xuống nước.

Lục Áo nghiêng nửa người dưới, che lấy vuốt rồng, tiếp tục gỡ hàu biển.

Trụ cầu rất lớn, Lục Áo vòng quanh trụ gỡ một vòng, gỡ được nửa lồng hàu biển và vẹm.

Cậu bơi về thuyền, Lâm Tê Nham vội đưa tay muốn kéo cậu lên.

Lâm Cống Thương bọn họ vẫn còn đang gian nan đấu tranh với bữa trưa hôm nay.

Lục Áo lên thuyền, vuốt tóc ra phía sau, để lộ ngũ quan khôi ngô.

Lâm Tê Nham nhịn không được quay mặt cậu và lần.

Lục Áo nhìn qua.

Lâm Tê Nham vội nói: "Tôi tự giữ, cam đoan không đăng mạng."

Nói xong cậu ta sợ Lục Áo cứng rắn bắt cậu ta xóa, nhanh như chớp xách theo lồng cá chạy đi, "Buổi trưa ăn hấp được không?"

"Cũng được." Lục Áo vặn nước trên người, đi vào WC thay quần áo.

Quần áo ẩm ướt dán trên người rất khó chịu.

Lục Áo nhìn chằm chằm vào gương, ánh xanh trong mắt hiện lên, vô số hạt nước trên quần áo và trên người bị sức mạnh vô danh nào đó lôi kéo, biến thành hơi nước rồi ngưng tụ lại, đùng đoàng rơi trên mặt đất, giống như trời đổ cơn mưa.

Quần áo khô dễ cỡi ra vô cùng, cậu dùng nửa chai nước khoáng cọ rửa cơ thể một cách đơn giản, còn lại nửa chai thì gội đầu.

Cơ thể bị dính nước biển sau khi được giội rửa, cuối cùng cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn.

Khi cậu đi ra, Lâm Cống Thương bọn họ cũng mò xong hàu biển.

Hàu biển bám trên trụ cầu rất to, nhưng cũng bám rất chắc, gây khó khăn cho việc gỡ hàu, mấy người vừa gỡ vừa đập, vất vả lắm cũng chỉ được nửa lồng, lúc lên thuyền mệt tới mức không muốn động đậy.

Lục Áo híp mắt nhìn Lâm Công Thương nằm liệt trên boong tàu, "Đúng là trưa nay ăn gì phải nhờ vào tôi thật."

Lâm Cống Thương từ trong ánh mắt cậu thấy được sự chê cười, sờ sờ cái mũi, nói với Lâm Tê Nham đang vội chuẩn bị cơm :"Lâm Tê Nham, tôi giúp cậu rửa hàu biển !"

Nói rồi chạy nhanh như tên bắn.

Chú thích:

Vẹm vỏ xanh:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play