Lại Trí Hâm sau khi được Lục Áo nhắc nhở, vội vàng chở người nhà đi bệnh viện.
Khi tới nơi, anh ta nói cho bác sĩ nghe, cả nhà anh ta có thể đã ăn phải cá biển có chứa độc tố Ciguatoxin.
Phía bệnh viện rất xem trọng vấn đề này, vội vàng tiến hành hóa nghiệm khẩn cấp và cũng báo cáo lên cấp trên, không tới 1 tiếng, kết quả hóa nghiệm đã có, thực sự là độc tố Ciguatoxin.
Một nhà Lại Trí Hâm nhìn thấy kết quả đều hít một hơi thật sâu.
Sau đó cả nhà họ nhanh chóng được tiến hành cấp cứu, Lại Trí Hâm mới rút được chút thời gian gọi điện thoại nói với Lục Áo, "Lục Áo, đã có kết quả kiểm tra của bác sĩ, đúng thật là độc tố Ciguatoxin."
"Hiện tại đang ở bệnh viện điều trị chứ?"
"Đúng, bác sĩ nói rất may mắn vì được đưa tới kịp lúc, bằng không thì người già và trẻ nhỏ đều có nguy hiểm. Lần này thật cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu nhắc nhở, tôi thật sự không biết cá mú chấm bé lại có độc tố."
"Không phải cá mú chấm bé có độc tố, các loại cá rạn san hô hoang dã đều có phần nguy hiểm, nhất là cá lớn." Lục Áo nói:" Cá mú chấm bé thuần nuôi trồng trên cơ bản là không sao."
"Vậy có thể là do cá chúng tôi ăn quá lớn, sớm biết như vậy tôi sẽ không tham cá to."
"Hiện tại không xảy ra chuyện gì là may mắn rồi."
"Hiện tại đã không sao rồi, lần này đều nhờ vào cậu cả, sau này nếu cậu có chuyện gì cần nhờ, tôi có thể làm được nhất định sẽ không từ chối."
"Anh khách sáo rồi."
"Ôi, khách sáo cái gì, đây là tôi nói thật lòng, nếu không nhờ cậu, hôm nay nhà tôi gặp phiền phức lớn rồi."
Sự biết ơn của Lại Trí Hâm được thể hiện hết trong câu nói của anh, hết lần này đến lần khác đều nhấn mạnh với Lục Áo rằng, về sau sẽ đền đáp cậu, còn nói muốn mời cậu đến nhà chơi.
Lục Áo uyển chuyển từ chối, chỉ nói anh ta nghỉ ngơi cho tốt.
Lại Trí Hâm lên nhóm nói một tiếng, sau đó hủy hết toàn bộ đơn đặt.
Mọi người lúc này mới biết hóa ra ăn cá biển hoang dã lớn là có nguy hiểm nên dù bị hủy đơn cũng không cảm thấy khó chịu, trái lại còn sôi nổi cảm khái ở trong nhóm rằng may mà có Lục Áo, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lục Áo thấy bọn họ không nói nội dung nhạy cảm gì, liền không tham dự cuộc thảo luận, chơi trò chơi một chút rồi ngủ.
Ngày hôm sau cậu thức sớm đi bắt cá, bắt cá xong đã hơn 9h, mọi người trở lại bờ, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lâm Mãn Chương gặm một miếng bánh bao, hỏi:" Mấy ngày này các cậu còn thả móc câu nữa không?"
"Có, ngày hôm qua vừa thả 100-200 cá móc xuống."
"Hơn 100 à! Các cậu dùng tôm làm mồi sao? Mỗi tiền mồi thôi cũng đã hơn 100 tệ rồi?" Lâm Quý Hiếu líu lưỡi, "Thả nhiều móc câu vậy có đủ lời lại tiền vốn không?"
"Cũng tạm được, "Lâm Cống Thương cạp một miếng là bay một nữa cái bánh bao, mơ hồi nói:" Nhưng đúng thật là không nhiều bằng mấy ngày trước, cá sạo cũng học khôn rồi."
Lâm Quý Hiếu nói:" Tôi còn định nói tôi cũng đi thử."
"Tôi thấy vẫn là thôi đi, câu cá sạo phải dựa vào sự may mắn, năm ngoái chúng ta cũng đâu phải chưa từng thử, 40-50 cái móc câu, chỉ thu được 3-5 con, chẳng có ý nghĩa gì hết." Lâm Cống Thương cười khà khà, "Câu cá phải dẫn Lục Áo theo."
"Câu này nói chuẩn đó." Lâm Quý Hiếu ngáp, "Thôi, tôi vẫn nên thành thật bắt cá tốt hơn. Gần đây hướng gió thay đổi, cá bên này cũng ít hơn rồi, chúng ta có phải nên ra biển bắt không?"
Bọn họ hằng năm đánh bắt ở vài vùng biển, nếu như bắt nhiều rồi, cá cũng sẽ dần giảm bớt.
Lúc này mọi người sẽ phải đi vùng biển khác.
Ngoại trừ xung quanh thôn, rạn san hô ở hải ngoại đều rất thích hợp làm địa điểm đánh bắt.
Nhưng mà những nơi này độ sâu phổ biến thường khá lớn, không có trang bị đồ lặn biết thì không phải người nào cũng có thể thích nghi được, đánh bắt ở những vùng này phải khá là cẩn thận.
Lâm Mãn Chương nói:" Này phải xem mọi người, nếu mọi người đều muốn ra biển, chúng ta sẽ ra biển."
"Tôi cảm thấy cũng nên đi. Hôm này là ngày 3 tháng 8, nước ở hải ngoại đã rất ấm rồi, cá cũng đã hoạt động mạnh, có thể đi thử."
"Nếu mà muốn ra biển, tôi đi liên hệ thuyền."
Ra biển bắt cá không giống như đi vùng biển gần thôn.
Đặc biệt là ra hải ngoại, chỉ việc lái thuyền đến nơi thôi đã tốn nửa ngày đến 1 ngày rồi, đi về 1 chuyến như vậy sẽ tốn 700-800 tệ tiền xăng.
Dưới loại tình huống như vậy, mọi người thường sẽ thuê 1 chiếc thuyền to một chút, trực tiếp bắt cá liên tiếp 1 tuần ở trên biển.
Cá bắt được nếu còn sống sẽ nuôi tiếp, nếu chết phải cấp đông ngay, khi về sẽ bán làm hải sản đông lạnh.
Như thế cá được cấp đông khi ăn sẽ không kém quá nhiều với cá tươi.
Đàm Quân Hạo nói đầu tiên nhất:" Ra biển đi, đi sớm kiếm tiền sớm."
Lâm Cống Thương:"Tôi cũng thấy xấp xỉ nên đi rồi, đi sớm để xem tình huống cá năm nay cũng tốt."
Lục Áo cũng không phản đối, cậu chưa từng ra hải ngoại để bắt cá, cũng muốn đi mở mang kiến thức.
Lâm Quý Hiếu nghĩ:"Hiện tại bão nhiều, tôi sẽ gọi điện thoại đi cục khí tượng, hỏi thăm thời tiết của nửa tháng tới, nếu không có bão, chúng ta sẽ đi."
Lâm Mãn Chương nói:"Được, đợi lát nữa tôi thuê thuyền, liên lạc xong sẽ nhắn vào nhóm để mọi người cùng chọn."
Mọi người cùng nhau thảo luận, bán cá xong sẽ ai về nhà náy.
Lục Áo ăn sáng xong thì đuổi ngỗng ra bờ sông, còn mình thì đi cắt dây khoai lang.
Dây khoai lang này cậu đã trồng hơn 2 tháng rồi, trung gian cắt rồi mọc nhiều lần, dây khoai lang chính bị già, lá mọc ra khá nhỏ, tốc động sinh trưởng cũng tương đối chậm.
Lục Áo định cắt xong lứa này sẽ thanh lý hết nửa mẫu đất này, sau đó trồng mới lần nữa.
Những cây giống của mấy loại rau khác cũng xuất hiện tình trạng bị già, cây giống của đậu cove, đậu đũa, bí đỏ, bí đao, khổ qua, cà chua cũng không ổn rồi, hiện tại không ra quả nữa, phải rút thời gian ra nhổ bỏ cây già, trồng lại cây mới.
Hiện tại thời tiết quá nóng, rất nhiều loại rau không thể trồng tiếp, lứa tiếp theo Lục Áo định trồng cây ngô mùa thu, hành tây, khoai môn này nọ, đổi sang trồng những loại lớn nhanh.
Cậu ở trong ruộng vội cả ngày, dùng xe 3 gác chở đồ về rồi đi tìm ngỗng.
Đàn ngỗng ngoan ngoãn nằm ở bờ sông, không chạy lung tung.
Trông thấy Lục Áo, ngỗng đầu đàn "Cạc" một tiếng, giang cánh lạch đạch lạch đạch chạy về chỗ cậu.
Ngỗng khác thấy ngỗng đầu đàn chạy, cũng cuống quít đuổi theo, cạc cạc quạt cánh, lúc la lúc lắc chạy đến chỗ Lục Áo.
Trong lúc nhất thời, tiếng ngỗng kêu vang, lông vũ bay đầy trời.
Ngỗng thủ lĩnh Bánh Mè Chiên nóng nảy, trực tiếp phe phẩy cánh, lượn qua.
Trong mắt Lục Áo mang theo sự kinh ngạc, lần đầu tiên cậu biết ngỗng nhà mình biết bay.
Bánh Mè Chiên bay tới, cậu nhanh tay lẹ mắt một phen tóm lấy cổ nó.
Bánh Mè Chiên "dát" một tiếng, đôi mắt như hạt đâu nhìn Lục Áo, chớp chớp mắt, quạt quạt cánh, cái mặt ngỗng trông hết sức vô tội.
Lục Áo nhấc con ngỗng lên, kiểm tra lông vũ của nó, lúc này mới phát hiện, lông của nó đã đủ dài rồi, lông khắp người cũng sẽ mọc ra lớp lông không thấm nước.
Này có nghĩa chúng nó hoàn toàn có thể xuống nước hoạt động trong thời gian dài.
Lục Áo xoa xoa chân ngỗng, cảm thấy khá là mập, xem ra trong khoảng thời gian này cho chúng nó ăn rất tốt.
"Cạc", Bánh Mè Chiên lại kêu 1 tiếng, lo lắng phẩy cánh.
Lục Áo thả nó ra, nhìn chằm chằm nó một hồi, nói:" Chúng mày ngủ qua đêm ở đây."
Nói rồi Lục Áo từ từ nhắm hai mắt, truyền lời nói của cậu trong đàn ngỗng.
Trọng tâm truyền cho Bánh Mè Chiên.
Từng con trong đàn đều đã nhận được mệnh lệnh của cậu.
Trong lúc nhất thời, gần như tất cả ngỗng đều luống cuống, không rõ vì sao có nhà lại không thể về.
"Cạc cạc", tiếng ngỗng vang lên một mảng, 51 con ngỗng phe phẩy cánh liều mạng chen chúc bên cạnh Lục Áo, cạc cạc kêu thảm, ý đồ muốn khiến cho cậu đổi ý.
Lục Áo liên tục truyền lại thông tin.
Đàn ngỗng không thể cãi lờ cậu.
Qua 1 hồi, đàng ngỗng dưới sự dẫn dắt của Bánh Mè Chiên không tình không nguyện đi tới bờ sông.
Chúng nó tiếp tục nằm bẹp dưới đất.
Lục Áo truyền tiếp thông tin, nói cho đàn ngỗng biết, nếu như gặp phải kẻ trộm ngỗng thì nhanh chóng bỏ chạy, đói bụng thì tìm đồ ăn trên bờ, không được rời khỏi bờ sông.
Những thông tin này mơ hồ truyền đi, rốt cuộc truyền được bao nhiêu, bản thân Lục Áo cũng không biết.
Những này con ngỗng đều đã lớn như vậy, hẳn sẽ không có thiên địch gì, trong thôn của họ không có thanh niên trai tráng, kẻ trộm ngỗng chưa hẳn chạy nhanh bằng ngỗng.
Nếu như đàn ngỗng có thể tập thành thói quen sống hoang dã, về sau cậu có thể bớt được rất nhiều việc.
Không nói gì khác, cậu muốn ra biển, tối thiếu cũng không cần phải đặc biệt tìm người đến chăm ngỗng.
Nếu như không tập thành thói quen cũng không sao, cậu cứ thử trước 2 ngày, không được thì mang về nhà nuôi. Cùng lắm thì bị lạc mất vài con, với điều kiện kinh tế hiện tại của cậu, đàn ngỗng mất sạch, cậu vẫn chấp nhận được.
Lục Áo trấn an đàn ngỗng thì về nhà, Tống Châu có việc bận, đêm nay không tới chơi.
Buổi tối, Lâm Mãn Chương gửi tin tức về vài chiếc thuyền vào nhóm, từ trong đó mọi người chọn được 1 chiếc thuyền cá lớn có chiều dài 15m.
Lâm Tê Nham nhìn thấy nhóm chat đang bàn chuyện sôi nổi, cậu nhắn rằng mình cũng muốn đi, đến lúc đó sẽ cùng mọi người chia sẻ chi phí.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến.
Lần ra biển này biến thành 6 người, Lục Áo, Lâm Tê Nham và nhóm đánh cá 4 người của Lâm Mãn Chương.
Mọi người bàn về lộ trình cụ thể của lần ra biển này, đồng thời xác định thời gian và đồ vật cần đem theo.
Về phần Lục Áo cũng không có vấn đề gì.
Rau quả trong ruộng nhà cậu đã lớn được kha khá rồi, tới chừng đó cứ đào một con mương, để nước chảy vào ruộng, ngâm 5-6 ngày, đợi khi cậu về nhà xử lý cũng không thành vấn đề.
Đàn ngỗng thì nhờ Tống Châu để ý một chút là được.
Xử lý xong những cái này thì không còn việc gì cần để ý nữa.
Lục Áo tính toán kỹ càng rồi mau chóng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau cậu đánh cá, xách theo 1 thùng cá nát và rau nát, định đi cho ngỗng ăn.
Khi cậu tới đàn ngỗng vừa khéo đang nghỉ ngơi ở giữa sông.
Thấy cậu tới, đàn ngỗng lại cạc cạc bổ nhào qua.
Lục Áo đổ thức ăn cho ngỗng xuống đất, đàn ngỗng lại không mấy hăng hái.
Lục Áo có chút khó hiểu.
Cậu tiện tay bắt lấy một con, đưa tay sờ phần bụng của nó.
Ngỗng "cạc" 1 tiếng, vùng vẫy trên tay cậu một chút.
Lục Áo chỉ cảm thấy sờ được 1 vùng nặng trịch, thực rõ ràng, con ngỗng này đã ăn no, còn là loại no muốn bể bụng, thế cho nên hoàn toàn không hứng thú với món ăn mà cậu làm.
Lục Áo đổi sang một con khác, sò lần nữa.
Con ngỗng này cũng ăn no rồi, bị Lục Áo sờ bụng, cặp mắt đậu xanh của nó tràn đầy sự khó hiểu.
Lục Áo mặc kệ nó, tiếp tục đổi con.
Một hơi sờ 5-6 con ngỗng, Lục Áo đã có thể khẳng định, đám ngỗng này có thể tự mình tìm thức ăn, nếu như không có người cho ăn, chúng nó vẫn sống rất tốt.
Này đúng là một niềm vui bất ngờ.
Cậu nhìn đàn ngỗng này, nếu như chúng không cần cậu cho ăn, vậy thì nửa năm kế tiếp cậu không cần đặc biệt trồng nửa mảnh ruộng dây khoai lang, không cần tốn công tốn sức đi đánh cá cho ngỗng ăn, mỗi ngày có thể bớt được rất nhiều việc.
Chỉ là không biết do đàn ngỗng này thông minh, hay mệnh lệnh của cậu có tác dụng.
Nếu là mệnh lệnh có tác dụng thì cậu có thể thử nuôi những loại khác chăng?