Ngày mười bốn tháng hai, Lương Dĩ Toàn cùng Biên Tự hẹn đi lĩnh chứng.
Nói xong “Có cô ấy mỗi ngày đều là ngày hoàng đạo”, nhưng chung quy vẫn
muốn chọn một ngày cụ thể, trong tết âm lịch hai người đã suy nghĩ, cuối cùng chọn vào tháng Hai.
Ban đầu là Lương Dĩ Toàn đề nghị, dù sao nhắc tới tháng hai, thì ngày đầu tiên nghĩ đến chính là ngày lễ tình nhân.
Nhưng lúc đầu Biên Tự phản đối ý kiến, nói lễ tình nhân với ngày kỷ niệm lĩnh chứng trùng một cái, vậy không phải là sẽ ít đi một ngày kỉ niệm sao?
Lương Dĩ Toàn suy nghĩ việc này hình như là con gái mới xoắn xuýt chứ, cô không để ý, sao Biên Tự lại tự nhắc tới rồi.
Lúc ấy hai người tranh luận mấy câu, Lương Dĩ Toàn đã nghe ra ý của Biên Tự.
Anh ghen tỵ đến Peach cũng có thể có áo mũ quả dưa được cô tự may cho để
mặc, anh lại vẫn không nhận được món quà nào từ cô, cho nên tính toán
tìm thêm nhiều ngày kỉ niệm để có thêm cơ hội.
Lương Dĩ Toàn dở
khóc dở cười, nghĩ thầm nếu Biên Tự cũng có thói quen viết nhật ký, mưu
trí của anh nói không chừng còn đặc sắc hơn cả cô.
Cô nói, hai ngày kia trùng vào một ngày, kỉ niệm hai lần có khi lại có quà lớn hơn chứ?
Biên Tự suy nghĩ, giống như cảm thấy ý nghĩ này không sai, lúc này mới đồng ý.
***
Bốn giờ sáng ngày mười bốn tháng hai.
Lương Dĩ Toàn mơ màng tỉnh lại, cảm thấy tinh thần vẫn chưa tỉnh lại, tưởng
rằng đến giờ đồng hồ sinh học, nhưng quay đầu nhìn kĩ cửa sổ, lại thấy
bên ngoài tối om, thời gian chắc chắn còn sớm, vì thế liền đổi tư thế
nhắm nghiền mắt ngủ thêm lần nữa.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, nghĩ
đến mấy tiếng sau phải đi lĩnh chứng, lại bỗng nhiên nảy ra một cảm giác kì quái lẫn khẩn trương, đến tim cũng đập nhanh hơn.
Giống hệt
như đêm trước hôm chơi xuân bởi vì quá hào hứng mà không ngủ được, Lương Dĩ Toàn nhắm mắt một lúc lâu cũng không thấy buồn ngủ, nghe bên gối im
lặng, nghĩ tới Biên Tự là người cho dù trời có sập cũng mặc kệ quả thật
lúc đang ngủ sẽ không để ý tới chuyện này…
Cô thở dài vì mình mẫn cảm, khẽ đổi lại tư thế ngủ một cái.
Vừa xoay người, đột nhiên nghe thấy bên gối vang lên tiếng khàn khàn rất tỉnh táo của anh: “Không ngủ được hả?”
Lương Dĩ Toàn hoảng sợ, quay đầu lại: “Sao anh lại tỉnh rồi?”
“Không phải em cũng vậy?”
Nghĩ tới mỗi một người bị bệnh mất ngủ đều biết rất rõ, trằn trọc trong đêm
có thể tìm được một người bạn là chuyện khiến người ta cảm động rơi nước mắt tới cỡ nào.
Huống chi người này còn là người bên gối của mình.
Lương Dĩ Toàn cọ cọ tiến vào trong lòng Biên Tự: “Anh cũng có tâm sự sao?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Biên Tự cười ôm lấy cô.
“Vì sao lại không ngủ được? Thật kì quái.”
Rõ ràng tối hôm qua cô với Biên Tự vẫn còn rất bình thường, trước khi ngủ cũng không nghĩ ngợi lung tung.
Rõ ràng đã sớm chọn ngày rồi, mà lĩnh chứng cũng không giống tỏ tình hoặc
cầu hôn, cũng không có gì ảnh hưởng, vậy tiềm thức đang khẩn trương cái
gì?
“Em hỏi tôi tôi hỏi ai,” Biên Tự cười một tiếng, “Chẳng lẽ tôi không phải lần đầu tiên?”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
Biên Tự đưa tay moi đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường nhìn qua: “Hơn bốn giờ.”
Lương Dĩ Toàn thở dài: “Vậy làm sao bây giờ.”
“Trước kia lúc em không ngủ được đều nghĩ làm sao bây giờ?”
“Ở nước ngoài liền đếm cứu, ở trong nước thì đếm bánh sủi cảo…”
Biên Tự bị cô chọc cười: “Có tác dụng?”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu.
“Vậy làm sao?” Giống như dỗ một đứa nhỏ đi ngủ, tay Biên Tự khẽ vỗ nhè nhẹ sau lưng cô.
Lương Dĩ Toàn chậm rãi trừng mắt nhìn.
Chỉ có bà ngoại làm động tác này với cô lúc cô còn rất nhỏ.
Mỗi lần bà ngoại làm như vậy để dỗ cô đi ngủ, cô đều cảm thấy bà ngoại rất dịu dàng.
Lương Dĩ Toàn trầm mặc trong hai giây, Biên Tự như cảm giác được cảm xúc của cô: “Thử xem, ngủ đi.”
Cô khẽ ừ, nhắm hai mắt lại.
***
Cảm giác buồn ngủ cuối cùng đã quay lại.
Lúc sau tỉnh lại trời đã sáng, Lương Dĩ Toàn nghe thấy tiếng động, mở mắt
ra, nhìn thấy Biên Tự đang đứng ở bên giường cài cúc áo tay áo.
Cô dụi mắt ngồi dậy, nhìn phía trước, phát hiện đã gần bảy giờ.
“Sao anh không gọi em?”
“Không phải tại thấy em rạng sáng mất ngủ, cho nên để em ngủ thêm một lát sao?”
“Em còn phải trang điểm,” Lương Dĩ Toàn khẩn trương nhấc chăn lên xuống
giường, “Không dễ dàng gì được nghỉ một ngày, hôm nay người tới lĩnh
chứng khẳng định rất nhiều, không đến sớm lỡ không xếp hàng được, cuối
cùng em không thể lại đi xin thêm một lần với giáo viên được…”
Biên Tự nghe Lương Dĩ Toàn lảm nhảm xùy một tiếng: “Lòng tốt mà bị coi là lòng lừa.”
Lương Dĩ Toàn lướt qua cạnh anh, nhún lên hôn anh, sau đó vội vàng đi vào phòng tắm.
Chứng còn chưa lĩnh, đã có cách dỗ cho qua như vậy rồi.
Biên Tự lắc đầu, đi vào phòng cất quần áo mang quần áo tới cho cô.
Lương Dĩ Toàn vội vàng rửa mặt xong, thay áo sơ mi phối hợp với Biên Tự, đeo
trang sức đơn giản, thúc giục Biên Tự nhanh chóng cầm giấy tờ rồi đi ra
ngoài.
“Ăn sáng lót bụng trước đã.” Biên Tự đưa bát ngũ cốc cho cô, để cho cô uống xong rồi mới đi.
Lương Dĩ Toàn chạy tới cổng vòm, lại bị anh kéo lại, đành phải cầm lên uống
hết, vừa uống vừa bảo anh kiểm tra xem đủ giấy tờ hết chưa.
“Không phải tối hôm qua đã kiểm tra rồi sao?”
Mấy công việc vụn vặt này, từ trước đến nay Biên Tự đều phủi tay bỏ qua, trực tiếp giao cho trợ lý.
Nhưng bây giờ không thể đến cả chuyện lĩnh chứng kết hôn cũng để cho trợ lý
làm thay được, cho nên tối hôm qua anh dằn lại quyết tâm, học bộ dáng
làm việc của Lục Nguyên, kiểm tra từng bản giấy tờ một.
“Không phải anh không biết em bị chứng ám ảnh cưỡng chế, anh nhìn lại một lần đi.” Lương Dĩ Toàn nói.
Biên Tự ngồi ở bên bàn ăn mở túi văn kiện ra, đem sổ hộ khẩu chứng minh thư
lấy ra kiểm tra lại, vừa xác nhận xong, Lương Dĩ Toàn ở đầu bên kia đã
một hơi uống hết bát ngũ cốc, đặt bát xuống.
Anh giương mắt nhìn cô: “Đã hẹn trước rồi em gấp cái gì? Uống nhanh như vậy lát không thoải mái say xe đấy.”
“Không phải là đi sớm yên tâm sớm sao? Mấy ngày đặc biệt này lỡ quá giờ một cái là không giữ lại được đâu.”
“Không chờ thì thương lượng đi cửa sau.”
“Kết hôn cũng đi cửa sau, anh không sợ điềm xấu sao?” Lương Dĩ Toàn lấy khăn tay lau miệng, lấy thỏi son từ trong túi ra, tìm gương dặm lại son, “
Kiểm tra xong chưa?”
Bởi vì lượng vận động mỗi ngày của Lương Dĩ Toàn rất lớn, ngoại trừ biểu diễn ra cũng không thích trang điểm lắm.
Có lần không thấy cô trang điểm, Biên Tự liền nhìn cô lâu hơn chút, vừa bỏ giấy tờ vào bên trong: “Xong rồi.”
***
Hai người mang theo giấy tờ ra cửa.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, ngày hôm nay, trước cửa cục dân chính cực kì đông người.
Lúc bọn họ đến nơi vừa lúc là tới giờ cục dân chính làm việc, chỉ trong một lát, đã có một đoàn tình lữ nắm tay nhau đi vào.
Lương Dĩ Toàn xuống xe, đi vào trong cùng Biên Tự, cầm lấy giấy hẹn trước
trong túi văn kiện của anh, lúc tìm giấy tờ đột nhiên dừng lại.
Biên Tự đi theo cũng dừng lại, vừa định hỏi cô làm sao vậy, thấy cô ngẩng đầu lên: “Chứng minh thư của anh đâu?”
Biên Tự chỉ chỉ túi văn kiện: “Ở bên trong, tôi vừa mới kiểm tra qua mà.”
Lương Dĩ Toàn lại cúi đầu tìm kiếm, tìm hồi lâu vẫn không thấy đâu, túi văn
kiện bị Biên Tự lấy lại: “Sao lại gấp gáp như vậy? Để tôi tìm cho.”
Biên Tự lật qua mấy bản photo, lật tìm.
Mười giây sau, động tác của anh bị dừng lại, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn Lương Dĩ Toàn một cái.
Lương Dĩ Toàn nhìn thấy trong ánh mắt anh có một ý nghĩ vớ vẩn.
Cô nói với bản thân phải bình tĩnh một chút, tất cả mọi người đều là lần
đầu tiên lĩnh chứng, khả năng anh cũng quá khẩn trương, cho nên mới
không tìm thấy.
Lương Dĩ Toàn cầm túi văn kiện đi đến sảnh cục
dân chính ngồi chờ ở ghế dựa bên cạnh, đem toàn bộ đồ bên trong lấy hết
ra, bỏ từng cái ra nhìn.
Quả thật đồ đều ở đây, chỉ là thiếu mất chứng minh thư của Biên Tự.
Lương Dĩ Toàn nhớ lại, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vừa rồi lúc anh kiểm tra lại… Hình như lấy hết ra rồi hả?”
Biên Tự chậm rãi gật gật đầu.
“Vậy lúc anh cất lại, xác định trên bàn không thiếu cái gì sao?”
Biên Tự trầm mặc chưa trả lời.
Lương Dĩ Toàn tuyệt vọng nhìn anh: “Biên! Tự!”
Biên Tự ít khi nghe được cô gọi cả tên lẫn họ của anh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Không vội, tôi bảo người đưa tới.”
Lương Dĩ Toàn đứng tại chỗ hít sâu một hơi, chờ Biên Tự gọi điện thoại.
“Đến nhà tôi lấy chứng minh thư ở trên bàn ăn đem đến cục dân chính cho tôi.” Biên Tự đi thẳng vào vấn đề.
Lục Nguyên ở đầu bên kia giống như ngẩn ra: “A? Bao giờ đi?”
“Cái gì mà bao giờ? Bây giờ, ngay lập tức.”
“A…, ông chủ hôm nay anh đăng ký kết hôn hả, ngày quan trọng như vậy sao có thể để quên chứng minh thư được!”
“Anh nói vớ vẩn thì đi nhanh lên chút.”
Biên Tự lạnh lùng tắt điện thoại, hơi giương mắt, thấy biểu tình của Lương Dĩ Toàn còn lạnh hơn cả anh.
“Bảo bối, là anh sai.” Biên Tự dơ tay vuốt vuốt bờ vai cô.
Lương Dĩ Toàn bực mình cầm túi văn kiện rời khỏi khu chờ, đi đến chỗ khu tư vấn.
“Làm cái gì vậy?” Biên Tự bước nhanh đi theo.
Lương Dĩ Toàn muốn đến chỗ đó hỏi thử một chút xem tình huống này nên làm cái gì, có thể ưu tiên cho trước được không, hoặc là số hẹn trước có thể
dời xuống phía sau không, nhưng bây giờ cô chẳng muốn nghe Biên Tự ôn
tồn giải thích nhiều, tự đi tới trước khu tư vấn.
Bước chân của
diễn viên múa ba lê khá nhanh, lại thêm chân dài, người bên cạnh thỉnh
thoảng lại đi xuyên qua hai người, Biên Tự bị chặn lại, đi phía sau
Lương Dĩ Toàn mấy lần muốn kéo cô lại nhưng chưa được, mãi đến khi cô
dừng lại ở trước khu tư vấn, anh liền thu tay về, coi như không có việc
gì nhéo nhéo khớp ngón tay.
Nhân viên công tác vừa lật xem giấy tờ, vừa liếc nhìn hai người một cái.
Lương Dĩ Toàn thử thăm dò hỏi: “Xin chào, thật ngại quá tôi muốn hỏi một chút…”
Nhân viên công tác quen nhìn thái độ của mọi người giống như đã nhận ra ý đồ hai người đến đây, trong lúc bận rộn chỉ cho bọn họ một hướng đi: “Ly
hôn bên kia.”
Lương Dĩ Toàn, Biên Tự: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT