Lúc bị Biên Tự ôm lên, Lương Dĩ Toàn mới chú ý tới tóc anh còn ướt.
Người ta làm lưu mang trên đường tốt xấu gì còn mặc đồ hẳn hỏi, người này là
vừa tắm xong, đến tóc còn chưa sấy khô, khoác áo tắm lên cái liền đi thu hoạch rồi.
Dép lê lần lượt rơi xuống đất, Lương Dĩ Toàn bị anh
ôm ngã xuống giường, xoa lọn tóc ướt sũng của anh, lấy ngón trỏ chọc
chọc trán của anh: “Trời lạnh tóc còn chưa sấy khô đã đi làm lưu manh,
không sợ đau nửa đầu?”
“Này không phải là “chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” sao?” Biên Tự nằm nghiêng cười.
Lương Dĩ Toàn ngồi dậy, túm cánh tay của anh ra sức kéo anh: “Nhanh đi sấy tóc, anh bị cảm không phải là sẽ lây cho em sao.”
Biên Tự chống khuỷu tay đứng dậy, mặt không chút thay đổi lắc đầu: “Máy sấy phòng tôi hỏng rồi.”
“Ừm,” Lương Dĩ Toàn đi vào phòng tắm lấy máy sấy ra, đâu ra đấy nói: “Bây giờ cả nhà anh từ trên xuống dưới, chắc chỉ có máy sấy phòng em là còn dùng được tôi.”
Biên Tự quay đầu cười rộ lên: “Đúng là có chuyện như vậy.”
Lương Dĩ Toàn dò xét anh, cắm máy sấy.
Bấm công tắc, gió nóng thổi vù vù, cô đứng ở bên cạnh giường một tay cầm máy sấy, một tay gảy tóc Biên Tự.
Biên Tự gác chân ngồi ở mép giường, thoải mái nheo mắt lại.
Mấy ngày nay tóc hai người cũng không phải tự mình sấy.
Giống như cùng là một chuyện, tự mình làm là lao động, làm cho đối phương thì thành thú vị.
Nếu không nói thêm gì nữa, Lương Dĩ Toàn đã cảm thấy cô với Biên Tự có lẽ còn có thể đánh răng đút cơm cho đối phương mỗi ngày.
Lương Dĩ Toàn thấy anh như chú mèo híp mắt lại, cảm thấy gã lưu manh này vẫn
rất đáng yêu, ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ vỗ chân mình với anh.
Biên Tự theo thói quen nằm ngang ra, gối đầu lên đó.
Lương Dĩ Toàn cúi mắt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da đầu Biên Tự, chờ một bên tóc anh khô rồi, sờ sờ mặt anh nói: “Đổi bên.”
Biên Tự điều chỉnh tư thế nằm, tay đặt lên chân cô thuận thế vuốt phẳng lại.
Lương Dĩ Toàn ngứa đến run lên, giống như muỗi lêu dậm chân tránh ra một cái: “Anh đừng làm mờ ám, nếu không em không sấy cho anh nữa.”
Biên Tự hơi nhắm mắt nhìn cô: “Cái tay nhàn rỗi của tôi đặt ở chỗ nào?”
“Hỏi tay anh đi.”
Biên Tự thở dài, ngón tay đặt ở cạnh chân mình không vui gõ gõ một cái.
Đợi sấy khô tóc xong, Lương Dĩ Toàn vỗ vỗ vai anh: “Ngồi dậy.”
“Cho tôi nằm một lát.”
“Nằm trong ổ chăn.”
Biên Tự ghé mắt nhìn cô: “Không đuổi tôi đi nữa hả?”
Lương Dĩ Toàn tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, học phong cách của anh từng nói hỏi: “Có biết hành vi lúc này của anh gọi là gì sao?”
“Cái gì?”
“Được tiện nghi vẫn còn khoe mẽ, anh xem bộ dạng vô lại của anh đi, em đuổi thì anh đi sao?”
***
Hai người dọn dẹp rồi nằm vào trong chăn.
Lương Dĩ Toàn đồng ý cho Biên Tự ngủ lại, nhưng đèn vừa tắt, lại bất tri bất
giác nổi lên băn khoăn, nằm ở trong lòng anh hỏi: “Lúc anh tới có bị ai
phát hiện không?”
“Bị ai phát hiện thì thế nào?”
“Ba mẹ anh cố ý sắp xếp phòng cho em, vậy bọn họ có nghĩ…”
“Có.” Biên Tự gật gật đầu.
“Vậy anh sẽ…”
“Bọn họ sẽ cảm thấy,” Biên Tự chậc một tiếng, “Con trai của bọn họ thật không phải cái gì.”
“…”
Lương Dĩ Toàn đẩy anh một cái: “Nói nghiêm túc đi.”
“Yên tâm, không ai phát hiện,” Biên Tự thở dài, “Muộn như vậy đã ai về nhà nấy lâu rồi.”
Vậy cũng phải, ngoại trừ anh nửa đêm làm trộm ra, chắc cũng không có ai đứng đắn lại đi ở bên ngoài đâu.
Lương Dĩ Toàn yên tâm, nằm sấp với tay tới tủ đầu giường: “Em đặt báo thức,
sáng sớm mai anh nhân lúc mọi người chưa dậy thì về phòng của mình đi,
đừng để bị bắt được.”
Biên Tự buồn cười nhìn bộ dáng quan tâm bận rộn của cô, chờ cô đặt báo thức xong, lại ôm người vào trong ngực: “Sợ
ba mẹ tôi như vậy? Tôi thấy hôm nay em rất tự tại mà?”
“Không
phải sợ, em thấy ba mẹ anh đều đã hiểu lễ nghĩa như vậy, em cũng phải
quy củ một chút, nếu không lại để lại ấn tượng xấu với bọn họ thì sao?”
“Hiểu lễ nghĩa?” Biên Tự cười một tiếng, “Không cần, em cho là bọn họ nhiều
quy củ, còn không phải tại lớn tuổi rồi không thể không có bộ dáng của
trưởng bối.”
“Có ý gì?” Lương Dĩ Toàn tò mò chớp mắt mấy cái.
“Bây giờ em thấy bọn họ tình tình cảm cảm, trước kia là một năm ba trăm sáu
mươi lăm ngày có thể có riêng là ba trăm ngày, còn sáu mươi lăm ngày còn lại thì chiến tranh nóng.”
“Cho nên anh mở miệng nói mấy câu lợi hại như vậy, chắc không phải là…”
“Có công lao của bọn họ.”
“…”
Lương Dĩ Toàn đã nói sao Biên gia hòa thuận mĩ mãn như vậy, văn minh đầy yêu
thương sao có thể nuôi dậy ra một Biên Tự có tính tình như vậy được. Lần này cuối cùng có thể tìm được ngọn nguồn rồi.
Cô không thể tin được nghĩ lại: “Vậy ba mẹ anh thay đổi thật lớn.”
“Đều là ở trước mặt em thôi, lúc trước hồi chị dâu tôi mới vào cửa bọn họ cũng như vậy.”
“Nào có ai phá đài của ba mẹ mình như vậy…” Lương Dĩ Toàn cười lẩm bẩm, “Dù
sao em cảm thấy mọi người trong nhà anh đều đáng yêu.”
“Còn nói cái gì mà “người trong nhà tôi”?”
“Hử?”
“Là “người nhà chúng ta”.” Biên Tự nhìn ra hôm nay đã có rất nhiều khi cô
đang cảm nhận, có lẽ là chưa bao giờ cảm nhận được một năm mới náo nhiệt như vậy, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô nói, “Lương Dĩ Toàn, của tôi chính
là của em, nếu em thích một gia đình vô cùng náo nhiệt như vậy, thì sau
này chúng ta liền tới thường xuyên hơn.”
Lương Dĩ Toàn ôm sát eo Biên Tự, thỏa mãn cười rộ lên: “Được.”
***
Sáng sớm, Lương Dĩ Toàn nghe tiếng gõ cửa cốc cốc mà tỉnh lại.
Bởi vì đồng hồ sinh học của cô khá sớm, tuy nhiên động tĩnh này khá nhẹ, nhưng vẫn lập tức mở mắt ra.
Ngây người vài giây, Lương Dĩ Toàn nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, nhớ tới
tình cảnh của mình, nhìn nhìn Biên Tự còn ngủ say ở bên cạnh, muốn đẩy
anh dậy, nhưng nghĩ lại, lối ra chỉ có một cửa, bây giờ Biên Tự có dậy
cũng không kịp rồi, khả năng còn bị bên ngoài nghe thấy động tĩnh.
Cô khẽ bước chân xuống giường, đi đến bên cạnh mở một cánh cửa ra.
Mẹ ở bên ngoài cửa lên tiếng: “Tiểu Toàn, thật ngại quá… Sớm như vậy đã gõ cửa gọi hai đứa.”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Không có việc gì đâu dì, bình thường cháu cũng dậy vào tầm này, dì tìm cháu có việc gì sao?”
“Là thế này,” Mẹ Biên chỉ chỉ dưới lầu, “Mỗi năm trong nhà có tập tục, là
chụp ảnh gia đình, tối hôm qua anh cả con đã nhận được công việc ở nước
ngoài, phải ra sân bay luôn, dì muốn gọi con với Tiểu Tự rửa mặt rồi
xuống lầu, chúng ta nhân lúc chụp một tấm.”
“Vâng, bọn cháu…” Lương Dĩ Toàn nói được một nửa thì ngừng lại, “Cháu xuống ngay đây.”
Mẹ Biên gật gật đầu, tầm mắt như vô ý nhìn vào bên trong phòng cô: “Vậy
con có biết Tiểu Tự đi đâu không? Dì vừa gõ cửa phòng nó, thấy trong
phòng không có ai.”
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn lóe lên mở to nhìn lại: “Chắc là đi tập thể dục thôi… Bây giờ mỗi ngày anh ấy đều dậy sớm, cùng tập thể dục với cháu…”
Mẹ Biên đột nhiên nhận ra nói: “Dì xuống sân xem thử, con rửa mặt trước đi.”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu đóng cửa lại, lỗ tai dán trên ván cửa, đang nghe
xem người bên ngoài đã đi xa chưa, bỗng nhiên nghe thấy Biên Tự ở trong
phòng cười một tiếng: “Không cần nghe nữa.”
“Suỵt…” Lương Dĩ Toàn quay đầu làm động tác suỵt với anh.
Biên Tự xuống giường đi tới phía trước: “Mẹ tôi có số của em, có thể không
có số của tôi sao? Trực tiếp đến phòng em gọi người không phải tại vì
biết tôi ở chỗ này sao?”
“…” Lương Dĩ Toàn nghiêm mặt lại, “Vậy vừa rồi sao anh không ra trả lời luôn đi.”
Biên Tự cười nhéo mũi của cô: “Không phải tại muốn nhìn xem bảo bối nhà ta nói dối mũi có biến dài không thôi sao?”
***
Một phút sau, Lương Dĩ Toàn với Biên Tự rửa mặt thay đồ xong cùng đi xuống lầu.
Những người khác đều đã chờ ở đình viện.
Trong viện đã để sẵn ba chiếc ghế tre, ở giữa là ông nội Biên, ngồi ở hai bên lần lượt là ba Biên và mẹ Biên.
Trước mặt ba người đặt một chiếc máy ảnh cách tầm hai mét, Biên Thần với vợ
mình đang đứng ở phía trước điều chỉnh tiêu cự, xác nhận không có sai
sót gì mới đưa máy ảnh cho trợ lý, đứng ở bên trái phía sau trưởng bối.
Biên Tự nắm lấy tay Lương Dĩ Toàn đi tới phía trước, đứng ở bên phải phía sau trưởng bối.
Tách một tiếng, máy ảnh đã chụp xong xuôi.
Sáng sớm tia nắng ban mai vừa mới lộ ra, ánh nắng trời đông vàng rực rỡ
chiếu xuống đình viện, mọi người trong ảnh cười mới máy ảnh còn sáng lạn hơn cả ánh nắng, giống như thể hiện sau này mỗi ngày đều là ngày nắng
như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT