Edit: windy [Chính văn hoàn rồi nha mọi người. Cơ mà Ngoại truyện thì quá nhiều luôn...]
Mang tai Lương Dĩ Toàn như bị phỏng, dơ tay đẩy Biên Tự một cái: “Em thấy anh vẫn nên nằm mơ tiếp đi…”
Biên Tự ôm cô cười: “Tốn tiền mua giấc mơ đẹp trở thành sự thật không được?”
“Anh cho rằng tiền là vạn năng hả?” Lương Dĩ Toàn dò xét anh, “Sau đó em vẫn có buổi diễn, anh hủy chiếc váy này, chính là có mất thêm tiền cũng không kịp làm cái mới rồi.”
Biên Tự tiếc nuối lắc đầu: “Tôi đợi đến cuối cùng được chưa.”
“…”
“Anh không nên nói cái này ở chỗ này…” Lương Dĩ Toàn nhíu mày, dùng ngón trỏ chọc chọc eo của anh, “Nhanh đi gặp ông nội anh đi.”
“Trước tiên là nói về được chưa.”
Lương Dĩ Toàn thở dài: “Đi… Tối mặc về, đều nghe anh.”
***
Phòng hóa trang bật lò sưởi, so với ngày tuyết rơi ở bên ngoài không phải cùng một mùa.
Biên Tự cầm áo khoác lông màu trắng dài tới cẳng chân của cô khoác lên trên người cô, lúc này mới nắm tay của cô.
Đến dưới cửa lớn, Biên Tự tiến lên gõ gõ cửa sổ phía sau xe chiếc Bentley màu đen.
Cửa kính hạ xuống, Lương Dĩ Toàn khom lưng xuống, chống lại ánh mắt cười tít của ông cụ: “Ông nội Biên, chào ông, cháu là Tiểu Toàn.”
“Ta biết, nhìn màn múa đặc sắc như vậy, sao có thể không nhận ra cháu chứ?” Biên Hồng Thuật cười ngoắc ngoắc cô, “Trời lạnh đừng để bị cóng, mau vào trong xe.”
“Vâng.” Lương Dĩ Toàn ngồi vào ghế sau.
Biên Tự vừa mới bước lên kéo cửa ghế cạnh tay lái cho, chợt nghe tiếng Biên Hồng Thuật từ phía sau vang lên: “Ta cho cháu lên xe sao?”
“Làm sao,” Động tác nắm tay cầm cửa của Biên Tự ngừng lại một chút, “Đến chỗ cháu thì trời không lạnh nữa rồi hả?”
“Cháu nên xem chỗ nào mát mẻ đứng đợi đi.”
Biên Tự nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lương Dĩ Toàn, giống như đang trưng cầu ý kiến của cô.
Lương Dĩ Toàn khẽ gật gật đầu.
Biên Tự đóng cửa xe đi ra bên ngoài đợi.
Trong xe an tĩnh lại, Lương Dĩ Toàn nghiêng người đối mặt với Biên Hồng Thuật: “Ông nội Biên, ông có chuyện gì cần nói riêng với cháu sao.”
“Cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn nói với cháu, trong cái… lần trước của hai đứa…”
“Phòng trực tiếp.” Lương Dĩ Toàn tiếp lời.
“Đúng, chính là cái đó, không phải ông nội thúc giục cháu với Tiểu Tự tới bàn chuyện hôn sự sao?”
Biên Hồng Thuật vuốt ve cây gậy trong tay: “Sợ cháu hiểu lầm ông là trưởng bối chuyên quyền độc đoán, ông giải thích với cháu một câu, lúc ấy ông sợ Tiểu Tự không hiểu chuyện mới nói như vậy, sau này thấy trong lòng nó có tính toán, cũng thật lòng thật dạ với cháu, ông nội cũng an tâm. Cho nên chuyện hôn sự hai đứa tự quyết là được, ông nội với ba mẹ Tiểu Tự cũng cực kì thoải mái, sẽ không nhúng tay an bài lung tung. Đương nhiên, nếu cháu muốn lập gia đình, Tiểu Tự lại không có động tĩnh, vậy cháu nhất định phải nói cho ông, ông đi xách lỗ tai nó!”
Lương Dĩ Toàn bị chọc cho cười: “Cháu đã biết, cháu không hiểu lầm ông nội, cháu nói với anh ấy là thấy ông rất đáng yêu.”
“Vậy sao? Tiểu tử này, có lời hay như vậy mà không nói cho ta biết!” Biên Hồng Thuật hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn Biên Tự ngoài cửa sổ, lắc đầu, “Bên ngoài lạnh, cũng đừng để nó bị đông cóng thật, còn có một việc ông nội cũng không vòng vo nữa, sớm tỏ thái độ với cháu một chút, để cháu an tâm.”
“Ông nói đi.”
“Tuổi cháu còn nhỏ, sự nghiệp đang trong lúc đi lên, nên lúc hợp lại cần phải dốc sức, đều là làm nghệ thuật, ông nội cực kì ủng hộ cháu trước mắt lấy sự nghiệp làm đầu, sẽ không cưỡng cầu cháu với Tiểu Tự để cho ta được ôm chắt sớm, chỉ cần hai đưa thoải mái là được.” Biên Hồng Thuật cười vỗ vỗ mu bàn tay Lương Dĩ Toàn, “Nói ra không sợ cháu chê cười, đừng nói ôm chắt, ông cũng chưa từng trông cậy tiểu tử kia có thể lập gia đình, có người ở bên cạnh nó chính là phúc lớn nhất của nó, cũng là kinh hỉ lớn nhất cho nhà chúng ta rồi.”
Lương Dĩ Toàn không biết làm sao, chóp mũi có chút chua xót, mấp máy môi nói: “Cảm ơn ông nội Biên…”
Biên Hồng Thuật nghiêm mặt lại: “Cháu tính xem, cháu gặp ra mà đã gọi ông nội Biên bao nhiêu lần rồi?”
Biên Hồng Thuật cười vang lên, kéo cửa kính xuống, vẫy vẫy tay với Biên Tự đứng cách đó không xa: “Nào, tới đón cháu dâu của ông về đi, đừng đụng đụng chạm chạm đấy.”
Lương Dĩ Toàn nghe thấy mà ngại ngùng, Biên Tự lại rất tự nhiên, tiến lên kéo cửa sau ra, duỗi tay về phía cô đón cô, quay qua nói với Biên Hồng Thuật: “Này còn cần ông dặn dò sao?”
***
Lương Dĩ Toàn lại lên lầu lần nữa, đến phòng hóa trang thay quần áo với mang túi đi, tạm biệt mấy giáo viên trong đoàn với mấy diễn viên còn chưa rời khỏi, xong đi theo Biên Tự lên một chiếc Bentley khác.
Xe chậm rãi rời khỏi kịch trường, cả ngày bận rộn chân không chạm đất với tiếng ồn rầm rĩ bên tai cuối cùng đã kết thúc, Lương Dĩ Toàn cuối cùng cũng có thể trầm tĩnh lại, người nghiêng về phía Biên Tự, đầu nhẹ nhàng tựa lên trên bờ vai anh.
Biên Tự nắm lấy tay cô đặt ở trên đùi: “Vừa rồi ông nội nói gì với em hả?”
“Không nói cho anh.” Lương Dĩ Toàn cười lắc lắc đầu.
Biên Tự đưa tay gõ nhẹ lên trên trán cô một cái: “Không nói cho tôi biết thì tôi cũng đã rõ rồi.”
Lương Dĩ Toàn giương mắt nhìn anh một chút, nhỏ giọng cảm khái: “Người trong nah anh đều rất tốt…”
“Nghe ý này của em là muốn theo tôi về nhà sớm chút sao?”
Lương Dĩ Toàn nghẹn lời: “Em nào có nói.”
Biên Tự nhíu mày: “Vậy là chướng mắt nhà của tôi, không muốn tới.”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái: “Anh chính là kiểu người đập phá xuyên tạc ý người khác như trên mạng nói hả?”
“Vậy em nói một chút đi, ý của em là gì.”
“Sao lại thành thúc giục bày tỏ ý của em rồi, không phải lần trước anh nói không muốn kết hôn sớm sao?” Lương Dĩ Toàn lẩm bẩm.
“Lương Dĩ Toàn,” Biên Tự nhéo nhéo vành tai của cô, “Lời dụng tâm nói với em lúc ấy em không hiểu hả, bây giờ ngẫm lại vẫn chưa hiểu?”
Lương Dĩ Toàn đem lời này nghĩ trong đầu, đã tỉnh táo lại rồi.
Lúc ấy thái độ của mẹ còn chưa dịu đi, kiên trì không cho phép cô yêu đương, có thể là Biên Tự vì muốn giảm bớt trách nhiệm trong lòng cô, mới nói mình không muốn kết hôn sớm, nói không chừng vẫn vì thế mà thể hiện thái độ với trong nhà luôn, vì thế liền có viên định tâm của ông nội Biên đưa cho.
Lương Dĩ Toàn trừng mắt nhìn: “Vậy bây giờ…”
“Hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, em nói ngọn gió này nên thổi hay là không thổi?”
Lương Dĩ Toàn sờ sờ mũi: “Trước kia em cũng là vì thái độ của mẹ mới muốn để cho nó từ từ, bây giờ…”
Nói được một nửa cảm thấy không đúng lắm, cô ngồi thẳng người dậy đánh giá hoàn cảnh trong xe, nhìn hai tay anh trống trơn, lại nghĩ lại câu hỏi của anh, sững sờ nói, “Chờ một chút, không phải là anh đang cầu hôn em đấy chứ?”
“Nhìn không giống?” Biên Tự nhướn mày, mắt thấy vẻ mặt Lương Dĩ Toàn từ khó có thể tin được đến dần dần nghi ngờ, lại phát hiện anh không nói đùa liền thất vọng.
Anh cười rộ lên: “Không giống thì hôm nào lại cầu hôn lại.”
Lương Dĩ Toàn nhận mệnh liếc anh một cái.
Thôi vậy, kiểu người tùy ý cầu hôn như hỏi “đêm nay ăn cái gì”, thì sao có thể trông cậy anh tôn trọng nghi thức được, làm lại cũng không khá hơn bao nhiêu đâu.
“Tức giận?” Biên Tự cười vuốt ve khóe miệng cô, “Tức giận nghe nhạc thiếu nhi đi.”
“…”
Sao anh không nói tức giận thì uống nhiều nước ấm đi?
Lương Dĩ Toàn một phút trước vẫn còn đang đắm chìm trong lời cầu hôn vội vàng đơn giản “còn chưa bắt đầu đã kết thúc”, nghĩ vừa rồi bản thân mình như vậy có phải giống như đã đồng ý không, càng nghĩ càng muộn, tức giận lắc đầu: “Em không thích nghe…”
Lái xe ở ghế lái đang muốn mở nhạc lập tức dừng tay lại.
Xe đi được một đoạn, Biên Tự bỗng nhiên chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Bảo bối, em xem đó là chỗ nào.”
Lương Dĩ Toàn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy là cổng trường Trường Trung học phụ thuộc Học viện vũ đạo Thành Bắc.
Lái xe giảm tốc độ.
Biên Tự hỏi: “Trường cũ của em muộn như vậy vẫn chưa đóng cửa?”
Lương Dĩ Toàn nhìn cổng trường mở rộng liền thấy kì quái: “Sao lại thế được, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
Biên Tự đưa tay chỉ đạo lái xe.
Lái xe dừng xe.
“Nếu mở cửa, vào xem đi?” Biên Tự hỏi.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Không tốt đâu, bị xem thành trộm đấy.”
“Sợ cái gì, bị người ta phát hiện thì tôi quyên cho trường em một tòa nhà.”
“…”
Thấy Lương Dĩ Toàn còn đang do dự, Biên Tự kéo cửa kính xe xuống, chỉ chỉ phía sân khấu hình tròn trên sân thể dục: “Năm năm trước tôi ở trong này nhìn em nhảy.”
Lương Dĩ Toàn nhìn theo hướng tay của anh, thấy tuyết bên ngoài đã dừng, trong đêm tuyết, ánh trăng chiếu lên trên mặt đất, chiếu lên cả sân thể dục sáng như ban ngày.
Giữa lúc hoảng hốt, cô giống như xuyên thời gian, ở trong này cùng Biên Tự nhìn thấy một cô cái của năm năm trước.
“Tôi đưa em vào xem sân khấu xem chút?” Biên Tự lại hỏi lại.
Lương Dĩ Toàn quên mất cơn giận, gật gật đầu nói: “Được.”
Hai người xuống xe đi vào cổng trường, Lương Dĩ Toàn đang muốn bảo Biên Tự chú ý xem xung quanh có bảo vệ hay không, chợt thấy Biên Tự giơ tay lên, nhét vào bên tai phải của cô một bên tai nghe.
Trong tai vang lên khúc nhạc dạo vừa quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc là giai điệu, xa lạ chính là biên khúc.
Lương Dĩ Toàn nhận ra bài hát này, ngẩng đầu nhìn anh: “Là <Rosabella>.”
Biên Tự dắt tay cô đi về phía trước: “Biên khúc lại bản cũ.”
“Tháng trước anh về đảo chính là vì làm bài hát này sao?”
Biên Tự gật gật đầu: “Em nghe xem có chỗ nào khác.”
<Rosabella> biên khúc là kiểu Gothic, Lương Dĩ Toàn không hiểu thuật ngữ âm nhạc lắm, chỉ cảm thấy nghe ra được chút âm u ẩm ướt.
Mà cái này hoàn toàn mới hơn bản cũ là sáng lạng, lãng mạn, long trọng, ấm áp.
Cùng một giai điệu, dưới biên khúc khác nhau lại nghe ra hoàn toàn khác biệt.
“Hình như em càng thích bản mới này hơn,” Toàn bộ không thoải mái ở trong xe vừa rồi đều bị thổi ra, Lương Dĩ Toàn bước một chân lên tuyết, nhìn ánh trăng phía chân trời bị mây che đi một nửa nói: “Cảm giác giống như đang ở trên mặt trăng.”
Biên Tự cúi mắt cười.
Nghe thấy lời ca tới, Lương Dĩ Toàn cảm khái nói: “Tối hôm đó không có, đêm nay đều có rồi.”
Tối hôm đó trong tưởng tượng của Biên Tự có tuyết, có ánh trắng, có Gisele mặt váy lụa trắng, ở trong đêm nay đều có hết cả.
Cô cũng từ trong lời bài hát đi ra, cùng anh tay trong tay đi trong cảnh tượng bài hát miêu tả.
Biên Tự gật gật đầu: “Xem ra buổi tối hôm nay là mộng đẹp thật sự trở thành sự thật rồi.”
Lương Dĩ Toàn vừa nghe câu “Mộng đẹp trở thành sự thật”, lại nghĩ đến những lời cân nào của Biên Tự, nhíu nhíu mày: “Anh có thể không phá hoại ý cảnh không?”
Biên Tự dừng bước lại ghé mắt nhìn cô: “Là tôi phá hoại ý cảnh hay là em?”
Lương Dĩ Toàn vừa muốn cãi lại, chợt thấy Biên Tự nhìn cô: “Tôi nói chính là giấc mơ trở thành sự thật.”
Cô ngơ ngẩn nhìn trong tay anh có một hộp trang sức màu xanh đậm, một lát sau chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trong mắt anh đầy ý cười.
Lương Dĩ Toàn không thể tin được trừng mắt nhìn, nghĩ tới vừa rồi trong xe không thoải mái, Biên Tự còn bảo cô tức giận thì nghe nhạc thiếu nhi đi, lại còn chuyện thấy cổng trường mở rộng với sân thể dục không bóng người nữa, cũng đã hiểu ra.
Anh đã sớm chuẩn bị rồi, chỉ tại trước lúc bắt đầu nghi thức này, phải xác nhận xem cô có chuẩn bị tâm lý chưa.
Mà hiện tại, anh đưa cô đứng giữa trung tâm sân khấu hình tròn này, quay về lúc ban đầu, đem anh lòng vòng dạo quanh chuyện cũ năm năm trước tròn một vòng.
Trên sân khấu yên tĩnh trống trải, Lương Dĩ Toàn nghe thấy trái tim mình đập thình thịch từng nhịp một.
Biên Tự đưa một chân ra phía sau, từ từ quỳ gối xuống, mở hộp trang sức kia ra đưa về phía cô. Đam Mỹ H Văn
Một chiếc nhẫn kim cương màu bạc lọt vào dưới ánh trăng, trên chiếc nhẫn, viên kim cương điêu khắc thành hình hoa hồng còn sáng hơn cả ngọc.
Cánh tay Lương Dĩ Toàn buông thõng bên người run lên.
Biên Tự cười ngửa đầu nhìn lại cô: “Tuyết có, trăng có, Gisele mặc váy trắng cũng có rồi, chỉ thiếu một người vợ nguyện ý theo tôi đi cùng quãng đời còn lại thôi. Cô Lương Dĩ Toàn, cô có đồng ý thực hiện mộng đẹp của tôi không?”
Gió thổi tán mây đi, ánh trăng dần dần lộ ra, dồn hết tất cả ánh sáng lên trên viên kim cương hoa hồng này.
Trong tai Lương Dĩ Toàn vừa đúng lúc vang lên một đoạn nhạc lời mới mà cô chưa từng nghe qua.
Vậy thì đưa cô ấy lưu lạc thiên nhai
Cùng cô ấy làm một ngôi nhà dưới gốc cây nguyệt quế
Nếu có người hỏi cô ấy đi đâu
Cô ấy đã làm hoa hồng của ánh trăng rồi
Đáy mắt Lương Dĩ Toàn long lanh hơi nóng hầm hập, trịnh trọng gật gật đầu: “Đó cũng là mộng đẹp của em.”
HOÀN CHÍNH VĂN.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT