Editor: Pun.

"Hẳn là không kém." Vương Bảo Nhi đáp thực vững vàng.

Nếu một chút nữa mùi vị không ngon, thì chắc chắn cảm xúc của Quý ca nhi sẽ bị ảnh hưởng, vậy nên đừng nên quá hy vọng.

"Ta cũng cảm thấy vậy." Nhớ đến hương vị tương cá ở hiện đại, Quý An Dật cảm thấy, hẳn sẽ không kém hơn quá nhiều. "Ta mở ra đây."

Vương Bảo Nhi chống lại tầm mắt của hắn cười gật đầu.

Khi tay hắn đặt lên nắp bình, trong lòng nếu nói không khẩn trương là giả, nháy mắt hắn có chút chần chờ, sau đó, giải quyết dứt khoát, Quý An Dật nhanh chóng mở nắp bình ra.

Một mùi hương xông vào mũi. . . . . .

Cả ba người đều có chút ngây dại.

Nói như thế nào đây, so tưởng tượng của họ hoàn toàn bất đồng.

Mùi hương này thật sự rất thơm, vừa có vị chua của ớt băm lên men, kết hợp với vị mặn của đậu tương hòa quyện lại với nhau, tạo nên một hương vị đậm đà khó quên, khi cẩn thận ngửi, ta có thể ngửi thấy mùi bột tiêu trong đó, còn hơn cả nước chua của hũ chua, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nước miếng hơn.

Quý An Dật nuốt nuốt nước miệng, thanh âm hơi vội vã. "Ca, chúng ta múc một ít nếm thử hương vị đi."

"Được." Vương Bảo Nhi suy nghĩ hai mắt sáng lên liên tục gật đầu.

Vương Tiểu Nhị ở bên cạnh hưng phấn ồn ào. "Thơm quá, thơm quá."

Hai con chó con lười biếng nằm dưới bàn, nghe thấy tiếng cũng phe phẩy đuôi chạy qua đây, Tiểu Hoàng dùng đầu chạm nhẹ vào chân Quý An Dật, phát ra tiếng sủa, hai mắt sáng long lanh nhìn hắn.

"Đợi một lát nữa ta sẽ cho các ngươi nếm thử." Quý An Dật tâm tình rất tốt, dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói với Tiểu Hoàng.

Sau đó, cầm thìa múc ra nửa bát.

Bên này Vương Bảo Nhi đã chuẩn bị lửa xong, bỏ thêm vào nồi một ít nước, chờ nước sôi thì bỏ tương cá vào hấp.

Hấp tương cá là một quá trình gian nan.

Mới nghe mùi thì không quá nồng, nhưng để trong nồi hấp thì mùi nồng hơn rõ ràng.

Có cảm giác của cá chua cay.

Quý An Dật lại cảm thấy, chắc sẽ ăn rất ngon.

"Không sai biệt lắm rồi ha?" Mùi từ trong nồi không ngừng truyền ra, Vương Bảo Nhi nhịn không được hỏi một câu.

Trước đó cá được cắt khối rất nhỏ, giống như cá con, được ướp mười lăm ngày, chắc là không cần hấp quá lâu, rất dễ chín.

"Chờ một chút đi." Tính toán thời gian một chút, Quý An Dật không xác định lắm trả lời một câu.

Vương Bảo Nhi nói tiếp. "Hấp quá lâu, thịt cá có bị nát không?"

"Chúng ta xem thử đi." Nghe như vậy, Quý An Dật ngốc thêm cũng không được.

Hắn vừa động, hai con chó con cũng lập tức động theo, ba người hai chó đứng bên cạnh kệ bếp, nhìn cái bát đang bốc từng trận hơi nóng, hương thơm mang theo hơi nóng đập vào mặt, thực sự rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Khi Quý An Dật lấy nắp vung ra, càng nhiều hơi nóng mang theo mùi thơm đập vào mặt, khiến hắn hung hăng nuốt nước bọt.

Cho dù mặt bị hơi nóng phả vào có hơi đau, nhưng hắn cũng không chú ý tới điều này, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào bát.

Vương Bảo Nhi đứng bên cạnh đã lấy đũa xong, mỗi người một đôi.

Nói thật, nhìn về mặt hình thức thì không đẹp lắm. Nhưng hương vị thì thực sự rất ngon!

Thịt cá rất tươi, vị rất đặc biệt, ngon vô cùng, ăn vào miệng tưởng chừng như hương vị vẫn còn vươn trên đầu lưỡi.

"Sớm biết vậy liền nấu một nồi cơm." Nếm đũa thứ nhất, Quý An Dật cả người liền viên mãn, nhưng ý tưởng này vẫn còn một số hạn chế.

Hắn cảm thấy, món này không thể bán ở những nơi cao cấp, nhưng lại có thể phát đạt ở những nơi bình dân.

"Ừ." Vương Bảo Nhi lại gắp thêm một đũa.

Trong đầu Quý ca nhi có rất nhiều ý tưởng thần kỳ, hắn nghĩ ra rất nhiều phương pháp, hương vị sau so với hương vị trước lại càng ngon hơn, khi y làm đậu tương, làm mấy cũng không nghĩ ra được thịt cá và đậu tương có thể kết hợp với nhau, hương vị này vậy mà lại rất ngon.

Ngày thường đậu tương làm ra thường chỉ để ăn với bánh bao, nhiều khi xào rau mới thêm một ít để làm gia vị, do ở Quý gia Quý bá ma rất tiết kiệm nên mới làm như thế, đậu tương còn có thể ăn với cơm, nói ăn với cơm không phải nói nó thơm ngon gì, chủ yếu là vì nó mặn, nhưng không thể ăn quá nhiều.

Không ngờ, được Quý ca nhi chỉnh lại một chút, lại có thể thành một món ngon như vậy.

"Quý ca nhi ngươi vẫn định đem tương cá bán cho Tô lão bản như trước à?" Cảm thấy không sai biệt lắm, Vương Bảo Nhi mỹ mãn đặt đũa xuống, còn chưa đã thèm liếm liếm miệng.

Hương vị thật là ngon.

"Vâng. Ngày mai Tiểu Mộc đến, ta và Tiểu Nhị sẽ cùng y lên trấn trên một chuyến, nếu Tô Cẩm Minh không ở trấn trên, có thể sẽ phải cùng đi lên huyện, không chỉ có tương cá này, còn có món củ cải khô kèm tỏi cay mấy hôm trước ta mới làm cũng định đem lên cho y thử."

Mấy hôm trước Tiểu Mộc qua đây lấy hàng, Quý An Dật có nói với y chuyện củ cải khô kèm tỏi cay, nhưng y nói ông chủ không có ở trấn trên, qua vài ngày nữa mới về, nếu không trở về, thì lần tới khi y qua đây, liền cùng đi lên huyện, đúng lúc y cũng đang có việc phải gặp ông chủ.

"Ừ." Vương Bảo Nhi nghe vậy gật gật đầu, suy tư một chút hỏi. "Cần ta đi cùng không?" Huyện, y chỉ từng nghe qua nhưng chưa đi lần nào, cho dù Quý ca nhi có đáng tin cậy như thế nào, thì y vẫn có chút không yên tâm lắm.

"Không có việc gì." Quý An Dật cười trả lời. "Cũng có thể không cần lên huyện, nói không chừng Tô lão bản đã về trấn trên rồi." Dừng một chút hắn còn nói. "Ca yên tâm, ta và Tô lão bản hợp tác với nhau cũng được một khoảng thời gian rồi,con người hắn có độ tin cậy nhất định." Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, lại nhìn Vương Bảo Nhi, ý cười càng sâu hơn một chút. "Bây giờ toàn bộ đậu tương của tương cá đều lấy từ ca, thì hương vị mới ngon như vậy, ca, nếu chuyện này thành, chúng ta liền chia năm năm, về sau chúng ta cùng nhau làm tương cá."

Cho dù Quý bá ma đã biết việc này, cũng hoàn toàn không sao, tiền này không cần chia cho ông, muốn đánh chủ ý vào nó, cũng không có cửa đâu!

Trong tay có tiền, thì sống cũng thoải mái hơn.

Tiền ở Quý gia đại đa số đều nằm trong tay Quý bá ma, ông là một người chỉ có vào chứ không có ra. . . . . .

Vương Bảo Nhi thấy ánh mắt của Quý An Dật, lăng lăng trầm mặc một lúc lâu mới nói. "Được. Liền theo ý ngươi nói đi."

Phần tâm ý này, y không thể cự tuyệt.

Khi hai người đang nói chuyện, tiếng chó sủa vang lên đánh gãy lời của họ.

Lúc này Quý An Dật mới nhớ mình quên cho hai chú chó con ăn thử một chút tương cá, hắn nhìn về phía nồi, cả người liền ngớ ra.

Cái nồi không thấy đâu.

"Tiểu Nhị." Vương Bảo Nhi chỉ chỉ sang một bên.

Vương Tiểu Nhị đang cầm bát ăn suиɠ sướиɠ, hai con chó nhỏ đứng dưới chân y, ra sức dùng móng vuốt quấy nhiễu, ngửa đầu miệng phát ra tiếng sủa dồn dập, trong mắt tất cả đều là: Ta phải ăn!

Vừa thấy cảnh này, Quý An Dật nhịn không được cười như điên.

Đại Hoàng và Tiểu Hoàng càng ngày càng có linh tính, ha ha.

"Vợ." Nghe thấy tiếp cười thoải mái của vợ, chuyện này phi thường hiếm thấy, Vương Tiểu Nhị nghiêng đầu, nhếch miệng cười theo.

Quý An Dật đi qua. "Xem Đại Hoàng và Tiểu Hoàng tham ăn chưa kìa, cho hai đứa nó nếm thử một chút đi, trưa nay ta lại hấp thêm một bát lớn nữa."

"Được." Vợ nói cái gì thì chính là cái đó, Vương Tiểu Nhị quyết đoán cần vợ không cần mỹ vị, cầm bát đưa cho vợ.

Tuy rằng, trong bát chỉ còn một ít tương cá và vài miếng thịt cá nhỏ.

Thấy Quý An Dật đi về hướng để bát của mình, Đại Hoàng và Tiểu Hoàng chỉ biết, bọn nó sắp có ăn, vội thí điên thí dại phe phẩy cái đuôi đuổi theo sau, khi Quý An Dật bỏ tương cá vào bát, hai chú chó con cũng không vội ăn, ngược lại, chúng còn dùng đầu chạm chạm vào chân hắn.

"Hai con chó con này thật thông minh." Vương Bảo Nhi ở phía sau thấy. "Giống như hai đứa nhỏ vậy."

Đổ tương cá xong, Quý An Dật cầm bát không đi vào phòng. "Ta cũng thấy, Đại Hoàng và Tiểu Hoàng càng ngày càng thông minh, như vậy cũng tốt, chúng sẽ trông nhà tốt hơn."

"Ừ. Nhưng hai con chó tốt như vậy, nên trông coi cho kỹ, bây giờ còn nhỏ thì không sao, sau này lớn sẽ có người ganh tỵ, muốn ăn thịt hai chúng nó." Vương Bảo Nhi nhắc nhở một câu.

Nuôi chó cũng không dễ, một ngày ba bữa cơm không tính là ít, những hộ nông gia bình thường cũng không thường nuôi chó hoặc mèo, phí lương thực.

Quý An Dật thật không hề nghĩ đến chuyện này, bây giờ Vương Bảo Nhi nhắc tới mới tỉnh, hắn liền nổi lên tâm tư cẩn thận, nghĩ nên làm thế nào để huấn luyện Đại Hoàng và tiểu Hoàng, để cho bọn chúng không cắn bậy sủa bậy, lại phải làm sao cho chúng có thể dũng mãnh lên để bảo vệ nhà cửa, thật là một vấn đề nan giải.

Bất quá, bây giờ Đại Hoàng và Tiểu Hoàng cũng đủ thông minh, chắc là sẽ dễ huấn luyện hơn so với chó bình thường một chút. . . . . Đi.

Hắn chưa bao giờ nuôi chó, cũng không biết nhiều về phương diện này, thật sự cũng không rõ lắm.

"Ừ. Ta sẽ nhớ kỹ." Quên đi, Đại Hoàng và Tiểu Hoàng còn nhỏ, cứ từ từ rồi tính.

Mấy ngày nay phơi nắng không ít củ cải sợi, hôm nay tính nghỉ một lát, bởi vì chuyện tương cá, bây giờ đã có đáp án, Vương Bảo Nhi cũng không nán lại nữa, mấy ngày nay hầu như ban ngày y đều ở Vương gia, tuy nói là hỗ trợ, nhưng vẫn có chút không thỏa đáng, bận bịu xong chuyện này, y vẫn phải trở về nhà.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Tiểu Mộc đã đánh xe qua.

Quý An Dật đã hình thành thói quen y sẽ qua đây rất sớm, ngay cả mấy hôm trước trời mưa y vẫn như vậy.

Sau khi thu thập ổn thỏa, ba người liền lên xe ngựa.

"Tiểu Mộc, Ông chủ ngươi có ở trấn trên không?" Quý An Dật hỏi một câu.

Kỹ thuật lái xe của Tiểu Mộc rất tốt, xe ngựa chạy rất êm, đương nhiên, cũng có liên quan đến con đường, đường ở nông thôn tuy là đường đất, nhưng lại thắng ở bằng phẳng rắn chắc, cho dù trời mưa đi vẫn tốt.

"Không." Tiểu Mộc trả về một câu, qua một lúc, mới nói thêm. "Ta định đi lên huyện, Quý tiểu ca nhi có muốn đi không?"

"Đi, ta có việc cần tìm ông chủ ngươi thương lượng." Quý An Dật vội gật đầu đáp lời.

"Được." Sau đó, không có sao đó. (^^!)

Tới trấn trên, Tiểu Mộc để hai người bọn họ ngồi một lát, ăn cơm sáng, còn y thì đem rau dưa và món cải khô kho xuống bỏ vào trong xe ngựa khác, lại thu dọn một ít vật khác, đây là xe ngựa dùng để chạy lên huyện, nhìn phải đại khí phú quý một chút.

Ước chừng nửa nén nhang sau, Tiểu Mộc mới chuẩn bị xong, y đi qua dẫn bọn họ lên xe ngựa. Bây giờ có bốn người đi, có thêm một người tên là Tiểu Sơn, do đường quá xa, một người đánh xe sẽ không nổi.

Đây là lần đầu tiên hắn đi ra khỏi Cảnh Dương trấn, trước kia đã từng đi qua nhiều nơi phồn hoa hơn nhiều.

Nhưng Quý An Dật vẫn có chút khẩn trương và hứng phấn khó hiểu, hắn cầm bàn tay thô ráp ấm áp của ngốc tử, cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn. "Tiểu Mộc, đi lên huyện thì mất bao nhiêu thời gian."

"Chạng vạng mới tới." Đây là nguyên nhân, hôm nay y cố ý vận chuyển rau dưa trong ba ngày, mặc dù sẽ không tươi, nhưng cũng không còn cách nào khác, cũng may, đồ ăn của Vương gia so với nhà khác tốt hơn một chút, thật ra cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Thật đúng là đủ xa, nhìn xe ngựa này so với xe ngựa lúc sáng đi nhanh hơn nhiều, nhưng vẫn phải mất cả ngày mới đến.

Quý An Dật theo bản năng sờ sờ tiền của mình, trong lòng cảm thấy kiên định hơn.

Bên kia, Tiểu Mộc nói một câu. "Quý tiểu ca nhi có thể ngủ trước một lúc."

Hết chương 47.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play