Editor: Pun.

Trời mưa trong nhiều ngày, khi nhỏ khi to, buổi tối ngủ cũng không yên giấc, ngoài phòng có động tĩnh gì, liền bừng tỉnh ngay lập tức.

Phải tập trung lắng nghe, đoán thử trời đang mưa lớn hay mưa nhỏ, đắn đo suy nghĩ có nên mò mẩm ra ngoài đồng hay không.

Ban đêm ngủ không ngon giấc ban ngày phải bận rộn nhiều chuyện, liên tiếp vài ngày, tất cả thôn dân Hà Khê thôn đều có chút chịu không nổi, không khí cũng trì trệ uể oải theo, so với tháng bảy đầy sức sống náo nhiệt quả thật cách xa, đương nhiên, một phần cũng là do thời tiết.

Mặt trời không lên, mưa dầm kéo dài cả ngày, cho dù không phải hai mùa xuân đông, thì trong nhà cũng bốc lên một mùi ẩm ướt thản nhiên.

Thật ra trong lòng mọi người cũng không quá bối rối, cuộc sống trước giờ như thế nào thì bây giờ vẫn trải qua như vậy, mọi người đều tập thành thói quen, trừ khi thời gian quá lâu, kéo dài đến tận một tháng, thì chuyện đó mới có chút nghiêm trọng.

Đây là ông trời không chịu cho ăn cơm dự triệu (báo trước??), phải nhanh chóng nghĩ cách khác.

Quý An Dật không biết đây chỉ mới là bắt đầu, nên mới không suy nghĩ miên man, hai ngày nay hắn có chút ngứa ngáy trong lòng, không có việc gì cũng thích chui vào phòng bếp, không ai chú ý, thì lại đứng trước chỗ để bình tương cá, chỉ cần nhìn thoáng qua, là có thể thấy cái bình nhỏ đen sì nằm yên tại một góc phòng, khi hắn mở nắp ra, ngay lập tức, một mùi hương dịu ngọt tươi ngon xông vào mũi.

Hắn muốn để lâu hơn một chút. Vỗ vỗ đầu mình, Quý An Dật nhanh chóng đứng lên, đi ra ngoài.

Mới bảy ngày, còn tám ngày nữa, gấp cái gì a.

Hôm nay là ngày bảy tháng tám, sáng sớm trời vậy mà không đổ mưa, bây giờ nhìn, thì thấy mặt trời có lộ ra một chút.

Ngốc tử đang ở nhà thôn trưởng học quyền, dù trời có mưa to như thế nào, y vẫn kiên trì đi học.

Quý An Dật mang ghế ra ngồi dưới mái hiên, nhìn lên không trung sáng rực, nghĩ về đủ thứ chuyện linh tinh,

Mặt trời lên, hắn phải nhanh chóng đem củ cải sợi ra phơi nắng, dự trữ một ít cải khô, bây giờ dùng thì đủ, nhưng qua hai ngày nữa là đến thời điểm đưa hàng.

Có lẽ món cải khô kho vẫn sẽ rất phát đạt, vào tháng tám, Tô Cẩm Minh có nói, mỗi lần giao hàng phải đủ năm mươi bình, nhưng thời gian sẽ đổi lại thành mười ngày lấy một lần.

Cũng không biết có phải Quý An Dật nói thầm ông trời nghe được hay không, hay do ông ẩn nấp quá lâu cuối cùng nhịn không được mới hiện lên.

Vào giờ thìn (7h-9h), mặt trời dần hiện ra sau những đám mây, cả đất trời nháy mắt như sống lại.

Ngay cả những chú gà chú vịt sau nhà, cũng cất giọng kêu quang quác cạp cạp, hai con chó con đùa giỡn với nhau trên bãi cỏ, ngay cả dê mẹ cũng cất giọng kêu 'mị' hai lần.

Quý An Dật vội đem cửa sổ mở ra, đem quần áo trong phòng đựng tạp vật ra nhà sau phơi nắng.

Vương Tiểu Nhị kích động chạy về nhà, nhếch miệng cười vui vẻ, giọng điệu rõ ràng mang theo hưng phấn. "Vợ, mặt trời."

Quý An Dật đi từ nhà sau ra, thấy ngốc tử đứng dưới ánh mặt trời mặt mày vui vẻ, khiến hắn cũng cười theo. "Ừ. Mặt trời lên rồi, cuối cùng cũng có thể ngủ yên ổn."

Buổi chiều Hà nhị ca nhi chủ động chạy qua đây, hỏi thăm, có muốn đưa củ cải qua đây nữa không.

Quý An Dật cười trả lời, để y mang qua đây nhiều hơn một chút.

Lần trước Chung tam a ma đem ớt bột qua, hắn đã thử làm món cải khô kho, hương vị tuy có thay đổi nhưng rất nhỏ, chung quy cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại cắt một ít tỏi bỏ vào.

Nếu ai thích ăn tỏi, thì nhất định sẽ thích hương vị này, còn ngon hơn cả món cải khô kho nguyên bản.

Qua hai ngày nữa khi Tiểu Mộc đến lấy hàng, hắn quyết định sẽ làm một bình thử nghiệm, để y chở lên trấn trên, để Tô Cẩm Minh nếm thử, nếu bán được, thì hắn lại có thể kiếm thêm một khoảng tiền rồi.

Hà Nhị ca nhi đi rồi, Quý An Dật liền qua nhà Chung tam a ma, kêu y mang qua thêm năm cân ớt bột mười cân ớt băm, thời gian cũng không gấp, trì hoãn bốn năm ngày cũng không sao, hắn chỉ qua đây nhắc để Chung tam a ma biết.

Mặt trời vừa lên, nhiệt độ không khí cũng nhanh chóng tăng lên.

Mấy hôm trước còn mặc quần áo ngắn, mấy hôm sau thì phiếm lạnh khiến hắn cũng chịu không nổi, buổi sáng mặt trời vừa lên, buổi chiều hắn liền hơi nóng.

Nhiệt độ thay đổi quá nhanh, khiến hắn có chút không thích ứng.

Số củ cải sợi phải phơi nắng có hơi nhiều, trong nhà chỉ có hai miếng trúc, may mà tháng bảy vừa rồi Quý An Dật có dành một chút thời gian để rửa sạch hai tấm phơi nắng, cứ như vậy, một lần có thể phơi nắng rất nhiều củ cải sợi.

Chẳng qua, củ cải sợi này là hàng để bán, không thể so với thóc được, phải dụng tâm mà nhìn, không thể để sót tí mẩu nào vào.

Xử lý xong số củ cải sợi Hà nhị ca nhi mang qua, Quý An Dật liền chui vào phòng bếp bắt đầu cân nhắc việc bỏ tỏi vào củ cải khô.

Món cải khô kho hắn chỉ bỏ vào mè, dầu mè và thêm một chút ớt băm nữa, bây giờ thêm tỏi vào củ cải khô, trước hết hắn định chiên sơ tỏi, sau đó bỏ thêm ớt bột, muối và vân vân vào chiên cùng.

Ở hiện đại mọi người thường lười làm việc này, bình thường đều tìm một thời điểm nào đó thích hợp, trực tiếp bỏ một ít ớt và tỏi băm vào, sau đó lại thêm một ít gia vị rồi dùng thìa khuấy lên.

Hai cách làm khác nhau làm nên hương vị khác nhau, Quý An Dật bắt đầu trộn củ cải khô.

Lượng tỏi bỏ vào củ cải khô đã đủ, sau cùng, hắn nghĩ nghĩ, lại thêm một ít bột tiêu vào, số lượng rất nhỏ, chỉ làm tăng thêm tí vị thôi.

Sau đó, nếm nếm, nói thật, hắn thích vị của củ cải khô thêm tỏi này hơn, có thể nguyên nhân là do số lượng lớn dầu đã bỏ vào, vị của nó đậm đà hơn một chút so với món cải khô kho, món cải khô kho mùi vị thiên về tươi mát thơm ngon của mè, còn món này có thêm tỏi làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác khiến người ta ăn ngon miệng hơn.

Đợi một hai canh giờ sau, hiệu quả chắc chắn sẽ càng tăng lên.

"Ngốc tử, đến nếm thử một chút món ngon ta mới làm ra này." Đi đến cửa phòng bếp, Quý An Dật gọi.

Vương Tiểu Nhị vui vẻ chạy tới, y sớm đã ngửi thấy mùi, hai mắt sáng trong suốt, cười rất sáng lạn.

"Ăn ngon không?" Quý An Dật hỏi một câu.

"Ăn ngon." Trả lời một tiếng thật vang dội, ăn xong, Vương Tiểu Nhị còn lộ ra một nụ cười thật tươi. "Vợ, ăn ngon."

Trong lòng Quý An Dật rất vui mừng, miễn bàn hắn có bao nhiêu cao hứng.

Khó trách khi hắn khoa trương khen A Tú, đứa nhỏ kia lại cười vui vẻ đến như vậy, có người ở bên cạnh khen mình, thật sự là rất thích a.

"Chiều tối khi ca qua đây, ta sẽ làm một chút cho ca nếm thử, ta cảm thấy, y sẽ rất thích mùi vị này." Quý An Dật đã quan sát kỹ, Vương Bảo Nhi là người thích ăn tỏi, người ta hay nói ăn tỏi rất dễ bị hôi miệng, không biết Vương Bảo Nhi giải quyết vấn đề này như thế nào, hắn thấy, trên răng y thường hay dính một ít trắng trắng.

"Ừ." Vương Tiểu Nhị gật đầu đáp lời, dừng một chút, nói thêm. "Ca ca, ăn."

Hẳn là y nghe Quý An Dật nói chuyện nhiều, cũng thường xuyên chú ý người xung quanh nói chuyện, nên trong đầu y đã có một lượng từ ngữ nhất định, gần đây, y rất thích nói chuyện.

Đó là một hiện tượng tốt, hắn cảm thấy sắp được rồi, liền càng nguyện ý nói chuyện với y, không có việc gì cũng lôi kéo y nói một vài chuyện thượng vàng hạ cám, hắn nói không nhanh, vẫn là giọng nói từ từ chậm rãi, đọc nhấn từng chữ rõ ràng.

Chạng vạng, khi Vương Bảo Nhi và Quý A Cường đến, Quý An Dật đem sản phẩm mới của mình ra, cao hứng bừng bừng để cho hai người bọn họ nếm thử.

Phản ứng khá tốt, không nghĩ tới Quý A Cường cũng thích ăn tỏi, hình như còn thích hơn nhiều so với Vương Bảo Nhi.

"Quý ca nhi củ cải nếu không đủ, trong nhà ta vẫn còn, ta sẽ mang qua đây." Vương Bảo Nhi thật tâm cảm thấy, tỏi này so với mè càng ngon hơn một chút, có món ăn này, chỉ sợ nhu cầu về củ cải sẽ càng tăng hơn.

Quý An Dật vẫn còn giữ một vài ý tưởng, thấy Vương Bảo Nhi nhắc tới cái này, liền nói tiếp. "Ca, ta và Tiểu Nhị dạo này vội quá, ngươi giúp ta phơi nắng củ cải khô đi."

Muốn phơi nắng củ cải khô thì trong đầu cũng phải có một số hiểu biết nhất định, nó ảnh hưởng trực tiếp đến vị của củ cải khô, việc này rất quan trọng.

Trước kia có vài người muốn âm thầm làm theo, nhưng củ cải phơi nắng không tốt, vị không ngon, đương nhiên không thành công.

Liên tiếp phát sinh nhiều chuyện như vậy, bình thường Quý An Dật lại càng cẩn thận hơn.

Vương Bảo Nhi không trả lời ngay, mà nhìn thoáng qua Quý A Cường đang đứng bên cạnh.

Quý A Cường nói một câu. "Gần đây trong nhà cũng không có chuyện gì." Dừng một chút, còn nói. "A ma bên kia, để ta nói."

"Được." Vương Bảo Nhi cười đáp ứng.

Bây giờ y không còn trực tiếp giao tiếp với Quý bá ma, có chuyện gì, y đều để Quý A Cường đi nói, có thể tránh liền tránh, chuyện nên làm thì đều làm tốt, có như vậy thì ông cũng không tiếp tục chỉ vào y làm gì, y cũng không cần phải đối diện trực tiếp với ông.

Từ trước kia Vương Bảo Nhi đã nghĩ như vậy, nhưng chỉ sợ trong lòng Quý A Cường có khúc mắc, lần trước hai người đã nói chuyện với nhau không ít, cũng nói nhiều về chuyện sau này ở trong nhà phải đối mặt với Quý bá ma như thế nào.

Chỉ cần Quý A Cường có thể hoàn toàn đứng về phía y, đối với Quý bá ma Vương Bảo Nhi quả thật không có cảm giác gì.

Sau khi mặt trời hiện ra, thời tiết cũng tốt hơn, nhưng ngẫu nhiên vẫn có vài trận mưa nhỏ, không bao lâu thì trời trong.

Lần trước sau khi nói sẽ phơi nắng củ cải khô, số lần Vương Bảo Nhi qua đây liền nhiều hơn, Quý An Dật nhanh chóng tranh thủ trong khoảng thời gian này, làm thật nhiều đồ ăn cho y.

Không đến vài ngày liền có hiệu quả, sắc mặt Vương Bảo Nhi hồng hào lên không ít, cả người cũng hoạt bát sáng sủa, đẹp trai hơn.

Quý A Cường mặc kệ ánh mắt hay biểu tình, đều không chút nào che dấu biểu đạt y rất vui vẻ vì Vương Bảo Nhi.

Vậy mà giống như vô tình, thời gian Vương Bảo Nhi nán lại ở Vương gia càng ngày càng tăng lên.

Đến nửa tháng tám, Vương Bảo Nhi một ngày ba bữa cơm đều ăn ở Vương gia. Quý A Cường buổi sáng đúng giờ mang người qua đây, buổi tối đúng giờ lại qua đây đón người, thỉnh thoảng cũng có về nhà ăn cơm, nhưng số lần chung quy cũng không nhiều lắm.

Nửa tháng trôi qua.

Đợi Vương Bảo Nhi qua, Quý An Dật liền rất hưng phấn vui vẻ kéo y vào bếp, đem bình tương cá bưng ra.

Tâm tâm niệm niệm chờ đợi nửa tháng, nhưng ngàn vạn lần đừng để hắn thất vọng.

"Ca." Quý An Dật ngẩng đầu nhìn Vương Bảo Nhi đang ở đối diện, hai mắt phát sáng. "Ngươi đoán, hương vị sẽ ngon không?"

"Ăn ngon, ăn ngon." Vương Tiểu Nhị ở bên cạnh vui vẻ trả lời, y đáp lại rất nhanh, thấy vợ nhìn qua đây, y liền nhếch miệng nở nụ cười thật tươi.

Quý An Dật thấy y vui vẻ hài lòng như vậy, trên trán liền hạ xuống vài dòng hắc tuyến. ( ̄▽ ̄lll) (:]])

Còn chưa mở nắp bình ra, cũng chưa nếm thử hương vị thế nào, đã nói ăn ngon, ngốc tử, ngươi càng ngày càng không thành thật.

Vương Bảo Nhi ở cạnh nhìn hai đứa nhỏ này, nhịn không được mà cười phá lên. (^^)

Đệ đệ nhà y nha, đứa nhỏ này, y đã hoàn toàn yên tâm. Bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thông suốt, đã nói ngọt như vậy rồi, biết làm thế nào để khiến vợ vui vẻ, nếu sau này hoàn toàn thông suốt, thì sẽ càng tốt hơn nữa. (P: Trung khuyển 100% luôn :]])

Hết chương 46.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play