Còn chưa tới Thiên Tông mà đã có khói lửa mùi đời hơn nhiều, trên
trời có rất nhiều thú cưỡi bay, bên dưới cũng có bóng người đông đúc. Có người về gia tộc, cũng có người đến tham gia khảo hạch, có thể thấy
tiêu chuẩn nhận đệ tử của Thiên Tông cao đến mức nào, đây chính xác là
cá chép vượt Vũ Môn, người có thể vào Thiên Tông có thể nói là trong
chục ngàn người chẳng có nổi một người.
Triệu Bân chuyển tầm mắt từ Đế Đô sang Thiên Tông Đại Hạ.
Chân núi Thiên Tông có một quảng trường khổng lồ, khảo hạch được tiến hành ở đó.
Giữa quảng trường có một bãi đá rộng cả trăm mét, trên bãi đá dựng
một tấm bia đá sừng sững, đó chính là thứ để kiểm tra sức mạnh cũng như
tu vi, ai đến khảo hạch đều phải trải qua cửa ải này, nếu qua được thì
sau đó chính là thời gian để thể hiện. Cái gọi là thể hiện đó chính là
cho các trưởng lão Thiên Tông dưới đài thấy những gì mình có, chẳng có
yêu cầu gì đặc biệt, có thể múa một bộ kiếm pháp, có thể cho họ thấy
huyết mạch đặc biệt, có thể thi triển một loại bí thuật đáng sợ… Không
cần biết ngươi làm gì, chỉ cần trong thời gian giới hạn giành được sự
chú ý của các trưởng lão Thiên Tông, dù chỉ có một người, thì cũng có
thể trúng tuyển.
Nếu không có ai để mắt tới thì xin lỗi nhé… Về nhà sớm đi.
Cũng hệt như tuyển mỹ nhân vậy.
Không có chút gì đó thì chim của Thiên Tông cũng chẳng thèm chọn ngươi.
“Được”.
Quảng trường người tới người về tấp nập, có người tham gia khảo hạch, cũng có người đến hóng chuyện, người có thể lên đài, người dám đến
Thiên Tông để khảo nghiệm đều là những thanh niên tài tuấn, luôn có một
vài người khiến họ phải giật mình, khiến ánh mắt mọi người sáng rỡ, vấn
đề là ánh mắt của trưởng lão Thiên Tông cũng không phải cao bình thường, kiếm pháp cũng khá là đẹp đấy, bí thuật cũng rất xuất sắc, thế nhưng tư chất không đủ thì vẫn lượn vào bóng râm đứng đi, đây không phải đài
diễn hí khúc, có diễn đẹp cách mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
“Không phải chứ! Người này mà cũng không thèm ư?”
“Huyền Dương tầng thứ ba đấy! Một hậu bối xuất sắc thế mà lại không thể thông qua khảo nghiệm”.
“Hết cách rồi, tiêu chuẩn của Thiên Tông cao lắm”.
Tiếng thở dài cứ vang lên liên tục, người tiếc nuối cũng rất nhiều,
kẻ tự thấy mình giỏi cũng một đống, trước khi lên đài thì cực kỳ tự tin, khi xuống đài mặt mũi đen xì, nhiều trưởng lão Thiên Tông là thế mà
chẳng một ai thèm nhìn tới, là do thực lực quá kém, hay là mắt nhìn
người của Thiên Tông quá cao.
Triệu Bân đã tới, hắn lướt qua đám đông.
Nhìn lướt qua bãi đá, sau đó bèn nhìn những trưởng lão Thiên Tông đang ở dưới đài.
Những người đó mặc chiếc áo đạo sĩ giống nhau, có người ngồi nghiêm
chỉnh dưới đó, có người chống cằm nghiêng người, có người ngáp, có người duỗi lưng, có người uống trà, có người cắn hạt dưa, làm gì cũng có,
dáng vẻ khác nhau, cao béo gầy lùn không đều nhau nhưng tất cả đều là
Địa Tàng tầng cao nhất.
Triệu Bân chưa nhìn thấy Vân Phượng.
Còn người nào là Lý Huyền Thương thì hắn cũng không rõ lắm.
Hắn muốn sang đó nhưng có hàng rào cản lại, người ngoài không thể
sang đó, cũng không thể đứng trước mặt tất cả mọi người gọi Lý Huyền
Thương chứ! Dù không thể lôi Tử Ngọc ra trước mặt bao người như thế chứ!
Mới vác xác tới đây, không thể thu hút sự chú ý quá, lén lút sẽ tốt hơn.
Vì thế hắn đang đợi, chờ tới khi khảo hạch của Thiên Tông hôm nay kết thúc.
Hắn chuyển mắt sang nhìn quanh quảng trường, không thấy Vương Trác
đâu, cũng không biết hắn ta có đến không, cũng chẳng thấy đám người quen cũ Thanh Dao, Lâm Tà, Hoa Đô, Nghiêm Khang, không biết đã
thông qua khảo nghiệm chưa. “Có biết tin gì chưa, rừng sương mù xuất
hiện Thụ Yêu ngàn năm đấy. “Tin đó lan ra khắp nơi rôi, có rất nhiều
người chết trong đó, cũng có nhiều cảnh giới Địa Tàng lắm”. “Cái nơi quỷ quái đó, đến chết lão từ cũng không đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT