Trên bản đồ thì bọn họ đã ở rất gần Thiên Tông rồi, nhưng con đường thực tế vẫn còn rất xa.

Người từ phía nam đi tới Thiên Tông phần lớn đều ủ rũ mệt mỏi, hầu hết đều sa sút phong độ, tới được Thiên Tông cũng không thể vượt qua khảo nghiệm, hoặc là do số bạc mà bọn họ chi ra đã chi không đúng chỗ.

“Ta nghe nói thiếu chủ núi Lưu Ly có cảnh giới Huyền Dương tầng 3 cũng không vượt qua khảo nghiệm?”, đi tới một cánh rừng khác, Vương Trác chỉ tay về phía xa, ở đó có thể nhìn thấy một con diều hâu to lớn bay ngang qua, trên lưng của nó chở theo ba lão già và một thanh niên áo tím, người mà Vương Trác nói tới chính là thanh niên áo tím đó.

Triệu Bân liếc qua, thấy thiếu chủ núi Lưu Ly này cũng có một chút đạo hạnh.

Tuy Nhiên, Thiên Tông tuyển đệ tử cũng chỉ tuyển 108 người, không có nội tình siêu cường, không có huyết mạch đặc biệt, không có thiên phú mạnh mẽ thì chắc chắn không thể được bọn họ thu nhận. Đại Hạ càng lúc càng phát triển, nhân tài cũng càng lúc càng nhiều, sự cạnh tranh cũng vì thế mà trở nên vô cùng khốc liệt.

“Ta sợ mình không làm được”, Vương Trác cúi đầu ủ rũ nói.

“Được hay không là do mình”.

Triệu Bân đáp một câu, đang nghĩ muốn đem Tử Ngọc đưa cho Vương Trác.

Nhưng hắn đã bỏ ngay ý nghĩ này, lỡ đâu ngày nào đó nữ soái Xích Diễm truy cứu thì Vương Trác sẽ gặp phải tai ương.

Càng đi về hướng bắc thì khung cảnh càng phồn hoa.

Càng đến gần Đế Đô, thành cổ lại càng trở nên khổng lồ, nó khổng lồ đến mức nào ư? So sánh chúng với Vong Cổ Thành thì chính xác là một cái thôn nhỏ chẳng ai hay biết, không so sánh sẽ không có đau thương.

Triệu Bân và Vương Trác đều trở thành mấy tên quê mùa, nhìn đâu cũng thấy mới lạ.



Ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Ngày thứ tư, hai người đi cùng với nhau chỉ còn mỗi mình Triệu Bân.

Vương Trác đã biến mất, đi được một thời gian, đi đến khi không còn đi cùng nhau nữa.

Hay có thể nói là bị đánh tan, băng qua nhiều nơi rừng thiên nước độc, luôn có những kẻ chặn đường cướp của giết người, hai người bọn họ chỉ vô tình đụng phải một đám như thế, một đống cảnh giới Huyền Dương, cộng thêm một cảnh giới Địa Tàng, đội hình như thế bị đánh tan còn tốt, ít nhất vẫn còn mạng.

Triệu Bân trèo đèo lội suối suốt một đường.

Tới ngày thứ chín, hắn mới chính thức dừng chân.

Cuối cùng cũng đến mục tiêu.

Đứng trên một nơi cao dõi mắt nhìn ra xa, có thể trông thấy dãy núi xa xa với mây mù lượn lờ.

Đó chính là Thiên Tông… Môn phái duy nhất ở Long triều Đại Hạ.

Nhìn Thiên Tông, Triệu Bân lại chuyển sang một hướng khác, một tòa thành cổ rộng lớn, từ trên cao quan sát, trông nó như đầu một con rồng khổng lồ, chiếm một vùng đất lớn có long khí lượn lờ, màu sắc biến ảo khác lạ, khí mênh mông vô tận cùng với sự cổ kính đó lan xa, đó chính là biểu tượng, biểu tượng của Long triều Đại Hạ.

Đó chính là Đế Đô, cách Thiên Tông khoảng chục vài chục cây số. Hai bên tạo thành hai cái sừng, một bên là hoàng tộc Đại Hạ, một bên là Thiên Tông Đại Hạ. bên đông bên tây trông như hai cái bia không lô, thế chấn tứ hải bát hoang, từ xa nhìn thôi đã thấy áp lực vạn phần, dù là bất kỳ ai cũng không thể lay động được hai con quái vật lớn đó, cũng sẽ không thể đụng được căn cơ của Long triểu Đại Hạ. Mau mau mau, trước mặt là Thiên Tông rồi. “Không biết ta có thể thông qua khảo nghiệm không, trời xanh phù hộ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play