Chưa đầy một khoảnh khắc, bóng đen đó đã trốn ra rồi.

Nhìn lại, trong tay kẻ này còn xách theo một thiếu nữ mặc đồ trắng, chính là nhóc hám tiền.

Thế nhưng, cô nhóc đã hôn mê.

Xoạt!

Bóng đen kia cực kỳ nhanh nhạy, có một con Huyết Điêu tiếp viện cho hắn ta.

Bắt được Bạch Nhật Mộng, tên này lao thẳng lên trời.

“Điệu hổ ly sơn!”

Triệu Bân nghiến răng, lập tức triệu hồi Đại Bằng đuổi theo tên áo đen thứ ba. Hai tên áo đen đằng trước chỉ là cái cớ, lần lượt dẫn dụ lão mập và Chư Cát Huyền Đạo đi mất. Mục đích thực sự của chúng là nhóc hám tiền cơ.

Xoạt!

Đại Bằng được gắn thêm bùa tốc hành nên tốc độ cũng không thua kém.

Mà Triệu Bân cũng không mong mỏi bản thân cứu được Bạch Nhật Mộng, tranh thủ thời gian là được.

Động tĩnh lớn như vậy, thành Vong Cổ chẳng thể nào không phát giác.



“Bị khùng hả!”

“Nửa đêm nửa hôm, ăn no rửng mỡ phải không?”

“Í? Là cửa hàng binh khí Triệu gia”.

Rất nhiều người ló đầu ra, thấy tình trạng thảm thương của cửa hàng binh khí mà nhướn mày.

Mẹ kiếp, có người phá Triệu gia nè!

Hơn nửa cửa hàng đã bị hỏng hóc, binh khí rơi lả tả đầy đất, cực kỳ chật vật.

“Lá gan to nhỉ!”

Tiếng quát lớn nhanh chóng vang lên, đến từ phía phủ thành chủ, lập tức có từng đội thị vệ chạy tới. Hai bên đều có động tĩnh của đại chiến, bèn chia thành hai nhánh để ngăn chặn. Đội quân đóng ở bên ngoài thành thấy ánh lửa tín hiệu từ thành chủ nên vội vàng bao vây lại.

Xoạt! Xoạt!

Ở đầu kia của thành Vong Cổ, một con Huyết Điêu xẹt ngang qua bầu trời.

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play