Nguyệt Thần nói nó là bảo bối, vậy thì chắc chắn là bảo bối, đã vậy còn là bảo bối lớn. Thiên lôi luyện suốt cả ngày cũng không thể lay động nổi huyết chú, nó vừa ra trận đã hấp thu huyết chú chỉ trong vài phút. Mấy thứ tà vật này quả nhiên rất khác biệt.

“Hang động Quỷ Minh”.

Đợi khi thu hồi tầm mắt, Triệu Bân hít thở sâu một hơi.

Nếu ở nơi cấm địa đó thực sự có hoa Hồn Linh, hắn sẽ không ngại đi một chuyến.

Uỳnh!

Khi hắn đang đi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Có lẽ vì đường phố vào ban đêm quá yên tĩnh nên tiếng động kia cực kỳ vang vọng.

Triệu Bân nhíu mày.

Bởi vì tiếng nổ kia xuất phát từ phía cửa hàng binh khí, từ xa, hắn trông thấy mái ngói xanh bay tứ tán, một nửa cửa hàng binh khí đã đổ sụp, mười mấy bóng người lộn ra, có thể nhìn thấy nhóm người Lỗ Mãng, cũng có thể thấy tên nhóc tóc tím và Xích Yên.

Xoạt!

Hắn chưa kịp phản ứng, một bóng đen khác cũng chuồn khỏi cửa hàng binh khí đổ nát.



“Đi đâu hả!”

Tiếng chửi bới vang lên ngay sau đó, hóa ra là lão mập đuổi theo bóng đen kia lên mái nhà, thân pháp của hai người rất cổ quái, đến Triệu Bân cũng khó lòng dõi theo.

Uỳnh!

Đồng thời, bóng đen thứ hai cũng vọt ra.

“Đến rồi mà còn định đi?”

Chư Cát Huyền Đạo quát ầm ĩ, xông thẳng lên mái nhà, đuổi theo người thứ hai.

“Cảnh giới Địa Tạng”.

Mấy người kia nhanh như gió, hai mắt của Triệu Bân gần như nheo thành đường thẳng. Hai bóng đen kia là cảnh giới Địa Tạng hàng thật giá thật, chẳng trách tên nhóc tóc tím và Xích Yên chật vật như thế, cũng chẳng trách… họ dám quậy phá cửa hàng binh khí mà không hề kiêng nể gì.

Xoạt!

Không đợi hắn tới nơi, bóng đen thứ ba đã lẻn vào cửa hàng binh khí.

Đùng! Binh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play