Trên mỗi con Huyết Điêu là một người đang ngồi, đều mặc đồ có màu đỏ, là lão già, cảnh giới Địa Tàng, hơn phân nửa là đạt đỉnh phong.
“Huyết Y Môn”.
Triệu Bân híp mắt lại, Đại Bằng cũng giương cánh tránh ra xa.
Triệu Bân có nghe nói về Huyết Y Môn rồi.
Đó cũng là truyền thừa lâu đời, tương truyền, đây từng là một quốc gia, nhưng vào thời đại chiến quốc, thiên hạ hỗn loạn, bị vương triều tiêu
diệt, biến mất khỏi thế gian.
Nhưng thực ra.
Có rất nhiều gia tộc lớn lánh đời, hơn phân nửa đều là từ vương triều mà ra.
Như tộc Thiên Dương, Hắc Viêm, Huyết Ưng.
Những gia tộc này đều đã từng là bá chủ một phương vào thời đại chiến
quốc, đất nước bị tiêu diệt, không thể tranh thiên hạ được nữa, đành
phải lánh đời, kéo dài truyền thừa bằng cách này.
Mà Huyết Y Môn có lẽ cùng là một trong số đó.
Chưa có ai biết Huyết Y Môn rốt cuộc ở đâu, chỉ biết ai cũng thần bí
khó lường, hơn nữa mặc đồ màu đỏ, trên áo có biểu tượng, hoa văn giống
đầu lâu.
Soạt!
Đại Bằng với Triệu Bân suy nghĩ tương thông, bay ra cực xa, như một bóng đen.
Thế trận của đối phương quá lớn.
Nếu gặp phải tình huống này, tốt nhất nên chạy, đỡ cho bị người ta giết người cướp của.
Ừm?
Ba lão già áo đỏ mở mắt, nhìn về phía ấy.
“Thông linh thú”.
Lão già áo đỏ đầu tiên lạnh nhạt nói, sau đó thu mắt lại. Con chim đen
thui kia nhìn rất giống quạ đen, chắc là thông linh thú cấp thấp đi.
“Đi thôi”.
“Đến thành Vong Cổ, chớ phát sinh thêm sự cố gì, bắt thánh nữ Bạch gia là được”.
Ba con thú cưỡi của ba lão già áo đỏ có cấp bậc không thấp, tính theo
tu vi võ đạo thì thuộc cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, rất đáng sợ.
Nếu muốn giết hắn cướp của thì hắn chắc chắn tiêu đời, mà lại còn ba
người cảnh giới Địa Tàng nữa chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT