Triệu Bân hự một tiếng, chỉ thấy đầu ong ong, đi không ổn suýt thì cắm đầu xuống đất. Lúc hắn đứng vững lại thì gương mặt dưới áo bào đen đã chảy máu đủ thất khiếu, hai mắt đầy tơ máu.

“Nhãi con, chờ đó cho ta”.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thần bốc hỏa hết lên. Từ lúc tỉnh lại trong mặt dây chuyền đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ta ăn quả đắng. Ngươi cứ vui đi, mẹ kiếp, đừng để bà đây bắt được cơ hội.

Ựa...!

Triệu Bân nhe răng trợn mắt, thật sự là một đường vịn tường ra khỏi thành.

Cho đến khi ra ngoài thành, mới dần dần tỉnh táo trở lại.

Nguyệt Thần ác thật sự, ở trong ý thức của hắn mà tát vẫn mạnh mẽ kinh khủng. Cũng may hắn có võ hồn, nếu là người khác thì chắc đã sớm nổ tung rồi.

Có điều, thấy Nguyệt Thần chịu thiệt như vậy thì đều xứng đáng.

Cho nên nói, cặp đôi sư đồ thú vị này chẳng có ai là nghiêm túc.

Oa! Oa!

Đại Bằng cánh vàng được gọi ra, dán bùa tốc hành lên người, bay thẳng về phía Tây.

“Đi đi về về một ngày là đủ”.



Triệu Bân lẩm nhẩm tính toán, sau khi về sẽ vừa kịp tỉ thí của gia tộc. Trước khi ra khỏi thành hắn đã xem rồi, gia tộc vẫn còn đóng cửa, hai hôm nay sẽ mở cửa.

Một đường đi gió thét ầm ĩ.

Tốc độ của Đại Bằng quá nhanh, như một tia chớp vụt qua. Người đi đường bên dưới đều không khỏi chớp mắt, cảm xúc kỳ lạ, có thứ gì vừa bay qua à?

“Tú Nhi?”

Đi qua một dãy núi, Triệu Bân ngập ngừng gọi một tiếng.

Một lúc lâu sau, cũng không được đáp lại.

Nguyệt Thần tỉnh dậy rồi, chẳng qua là không thèm để ý đến Triệu Bân. Cô ta vẫn đang giận, xem làm sao để gài Triệu Bân được, mà còn gài vào chỗ chết, để cho hắn nhớ đời.

Triệu Bân tự thấy mất mặt, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Mặt trời hôm nay cũng rất chói, hắn vừa luyện thiên nhãn, lại một lúc làm nhiều việc, âm thầm vận chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, rèn luyện thể phách.

Không biết lúc nào, hắn mới thu mắt lại.

Phía trước có gió lốc gào thét, lại mang sát khí và huyết khí nồng đậm.

Chính là ba con Huyết Điêu, to lớn vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play