“Đẹp không?”, Huyễn Mộng xoay một vòng tại chỗ rồi hỏi.
“Không mặc thì đẹp hơn”, Triệu Bân nhấp một ngụm rượu, mở miệng nói đầy ý tứ.
Huyễn Mộng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục chuyên tâm soi mình trong gương.
“Con gái… có phải ai cũng thích mua y phục không?”
Triệu Bân ôm bầu rượu lẩm bẩm một mình.
Ngày trước khi hắn còn chưa bị phế đi linh mạch thì hắn vẫn thường
cùng Liễu Như Nguyệt đi dạo phố, mà nhiều nhất chính là đi đến cửa hàng y phục.
Cô gái này xem ra có sở thích rất giống với Liễu Như Nguyệt.
Đúng như hắn đoán, cô gái này so với Liễu Như Nguyệt chỉ có hơn chứ
không có kém, trước sau cô ta đã thử hết mấy chục bộ y phục mà còn chưa
chọn được một bộ, nét mặt cô ta trông có vẻ thỏa mãn với chuyện đó
lắm.
Hắn khổ sở ngáp dài một cái, nhất thời còn cảm thấy có chút khẩn
trương, nếu như không phải hắn muốn đợi Đào Tiên Tử thì hắn đã sớm chạy
con mợ nó mất từ kiếp nào rồi.
Không hỏi thì thôi, cứ hỏi là hắn sẽ trả lời câu này, dường như nó đã trở thành câu cửa miệng của Triệu công tử.
Sau đó lại là ánh mắt trắng dã của Huyễn Mộng liếc nhìn hắn, bà đây dám cởi mà ngươi còn dám nhìn hay sao?
Chắc chắn không dám.
Nếu như Triệu công tử dám tìm kích thích thì kết cục của hắn chắc cũng chỉ có thể nhớ được họ của mình là họ Triệu mà thôi.
“Lấy bộ này”, Huyễn Mộng mỉm cười, cuối cùng đã chọn được một bộ.
Triệu Bân rất tự giác, xong việc liền xách bầu rượu đi ra ngoài.
“Tiền bối, tiền đây”, Huyễn Mộng đi đến quầy rồi đưa ra một tờ ngân phiếu.
“Cơ Ngân trả tiền rồi”, cô gái áo tím mỉm cười nói.
“Đa tạ tiền bối”, Huyễn Mộng nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi cửa
hàng, liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới nói: “Thật là không ngờ có
lúc ngươi cũng biết điều đó”.
“Sau này cô ít hãm hại ta lại là được rồi”, Triệu Bân nghiêm túc nói.
“Nói như vậy nhưng ta cũng phải tặng cho người một bộ”.
Cô gái này lại lôi Triệu Bân đi vào một cửa hàng y phục khác.
Chỉ có điều y phục bán trong cửa hàng này đều là y phục nam.
“Dù sao ngươi cũng phải tới nhà người ta dự tiệc, sao có thể ăn mặc cẩu thả như vậy”.
Huyễn Mộng nói ra lý do khiến cho Triệu Bân bất giác phải liếc nhìn chính mình.
Đúng là y phục trên người hắn đã cũ nát không chịu nổi.
Nguyên nhân chính là do hắn bị đánh quá nhiều, đến lúc này mà trên y phục của hắn vẫn còn sót lại một hai dấu chân.
“Ngươi đi dự tiệc chứ không phải đi dự tang, đổi y phục đi”.
“Bộ này được đó, mộc mạc giản dị”.
“Bộ này cũng tốt, nhưng tay áo hơi ngắn”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT