Triệu Bân quay đầu nhìn xung quanh, có thể thấy tấm bảng hiệu đề ba chữ: Đào Hoa các.
Bảng hiệu đã đề tên như vậy thì chủ nhân của cửa hàng này có lẽ chính là Đào Tiên Tử rồi.
Hắn nhìn vào quầy thì thấy có một cô gái mặc áo tím trạc tuổi Vân
Yên, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng cũng rất ưa nhìn, chắc là người
giúp việc cho Đào Tiên Tử.
“Nha đầu, đã lâu không gặp”, cô gái áo tím mỉm cười nói.
“Đế Đô phong tỏa nên vào không được”, Huyễn Mộng cười đáp.
“Vị này là…”, cô gái áo tím nhìn sang Triệu Bân rồi hỏi.
“Cơ Ngân”, Huyễn Mộng trả lời thay cho Triệu Bân.
“Ngươi… chính là Cơ Ngân?”, cô gái áo tím sửng sốt.
Hắn chính là một người nổi tiếng! Hắn đứng vị trí thứ nhất trong tỉ
thí tân tông năm nay, trận cuối cùng còn đánh bại được Sở Vô Sương!
Người được nữ soái Xích Diễm đích thân lựa chọn cho Thiên Tông quả là kỳ tài có một không hai, ở đâu cô ta cũng có thể nghe đến cái tên của hắn
nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên cô ta được gặp hắn. Tướng mạo của hắn
không ngờ lại bình thường đến thế, nếu như đẩy hắn vào trong đám đông
thì cũng không dễ để tìm ra.
“Tốt! Đúng là tuổi trẻ tài cao”, cô gái áo tím cười nhẹ nói.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cô ta đã liếc nhìn Triệu Bân
không biết bao nhiêu lần, một tên nhóc có tướng mạo bình thường như vậy
thực sự đã đánh bại được Sở Vô Sương hay sao, sao cô ta lại không thể
nhìn ra được hắn có điểm gì đặc biệt? Hay là do nhãn giới của cô ta vẫn
còn quá thấp?
“Tiền bối, ta sẽ thử cái này”, Huyễn Mộng cười và chọn một bộ y phục.
“Nếu ngươi thích thì tính ngươi 8 phần giá tiền bình thường thôi”, cô gái áo tím vuốt tóc cười nói.
“Đa tạ tiền bối”, Huyễn Mộng đi vào trong phòng định thay y phục thì
lại nghĩ ra chuyện gì đó, cho nên cô ta liền lộ nửa cái đầu ra khỏi
phòng thay y phục nhìn về phía Triệu Bân nói: “Ngươi không được đi, phải cùng ta đi dạo phố”.
“Ờ”.
Triệu Bân lơ đãng đáp rồi đi một vòng trong cửa hàng.
Hắn cũng chưa định rời đi.
Nói không chừng Đào Tiên Tử sẽ ghé qua đây, hắn sẽ thử hỏi xem có cách nào để đến hình tháp một chuyến không.
“Hai đứa nhóc này… là một đôi sao?”
Cô gái áo tím ở quầy nói thầm trong lòng.
Xét về ngoại hình, Cơ Ngân quả thực không xứng với Huyễn Mộng, nhưng
Cơ Ngân là một kỳ tài, riêng điểm này cũng đã đủ để có thể bù đắp cho
ngoại hình của hắn, thực sự thì đây vẫn là một mối lương duyên tốt.
“Tiền bối, hôm nay Đào Tiên Tử không quay về đây sao?”
Triệu Bân đi dạo một vòng, cuối cùng mới dựa vào quầy cười hỏi.
“Được hoàng phi triệu vào trong cung, không biết khi nào mới quay về”, cô gái áo tím cười nói.
Triệu Bân mỉm cười gật đầu, sau đó cũng không hỏi thêm.
Không biết khi nào quay về có nghĩa là rồi cũng sẽ quay về, hắn có thể đợi.
Bên kia, Huyễn Mộng đã bước ra, mặc trên người một bộ y phục màu trắng.
Nói không phải khen, bộ y phục này đúng là hàng thượng đẳng, không thể chê vào đâu được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT