“Đừng để bà đây biết ngươi là ai!”, Nguyệt Thần thầm đe dọa.

Cô ta đã bế quan tu luyện nhiều ngày như vậy, trải qua một lần phản phệ liền bị đánh trở lại nguyên hình.

Kỳ thực cũng không thể đổ lỗi cho người khác.

Có trách thì cũng phải trách chính cô ta quá thích xem kịch, nhìn những thứ không nên nhìn, nghe những thứ không nên nghe, như vậy không dẫn tới phản phệ mới là lạ, còn sống được đã là may mắn lắm rồi.

“Triệu Bân… ngươi giỏi lắm”.

Cô ta liếc sang Triệu Bân mà mắng một tiếng, sắc mặt hết sức khó coi.

Đã nói rồi, tên nhóc này không hề gặp may vô cớ hay tự nhiên có tài năng xuất chúng, phía sau hắn có một vị thần phù hộ, chuyện này một lời không thể nào giải thích hết được.

Nhìn hành động thường ngày của Triệu Bân thì hắn hiển nhiên không hề hay biết chuyện này.

Cho nên mới nói, nguồn sức mạnh vô hình mới là trí mạng nhất.

Người như hắn nếu như đặt ở thần giới thì không được xưng tụng mới là lạ.

“Thật chói mắt”, Nguyệt Thần thôi không nhìn hắn nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Thứ chói mắt chính là hào quang trấn áp của ai đó đang tỏa ra.

Dứt lời thì cô ta liền ổn định thân thể, biến ra một vầng sáng để sửa lại mặt trăng của mình, không sai, mặt trăng của cô ta gần như đã bị phá hủy cho nên cô ta phải sửa chữa nó, sự phản phệ này nhanh và mạnh đến mức khiến cho cô ta trở tay không kịp.

Ngoại giới.

Vân Yên đã đi vào Linh Trì.

Vị sư phụ này cũng rất thú vị, cứ đi vòng quanh Triệu Bân nhìn lên nhìn xuống giống như đang nhìn một con khỉ, thỉnh thoảng lại vươn tay ra chọc nhẹ vào người Triệu Bân, một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh mà lại có cả võ hồn lẫn đan hải, làm sao hắn có thể luyện ra những thứ đó, rốt cuộc hắn đã được ai truyền thừa cho?

Có điều nhãn giới của cô ta vẫn còn thấp, không thể nào nhìn ra được lai lịch của hắn.

Chẳng mấy chốc mà đã trôi qua mấy ngày.

Trong thời gian này Linh Lung và Dương Huyền Tông đều đến đây tới mấy lần.

Về phần các trưởng lão khác thì không ai được phép bước vào nếu không có lệnh của chưởng giáo.

Bên trong Thiên Tông không hề sạch sẽ.

Dương Huyền Tông thân là chưởng giáo vẫn có thể biết được rất rõ ràng.

Nếu như có ai đó bước vào đây giết chết Cơ Ngân thì mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa.



Quy định này là để bảo vệ cho sự an toàn của Cơ Ngân.

Ngay từ khi hắn chiến thắng Sở Vô Sương thì hắn đã được Thiên Tông chỉ định là trọng điểm để bồi dưỡng.

“Hả? Sở Vô Sương bị đánh bại?”

“Ngươi bế quan nên đã bỏ lỡ kịch hay rồi!”

“Làm sao có thể”.

Ngay từ sáng sớm thì Thiên Tông đã trở nên hết sức náo nhiệt, chủ yếu là vì tiếng bàn tán xôn xao của các trưởng lão và đệ tử đang bế quan sau khi nghe kể lại chuyện đã xảy ra trong tỷ thí tân tông, ai cũng hết sức kinh hãi, sau cú sốc thì bọn họ lại càng tiếc nuối thổn thức, bọn họ đúng là đã bế quan không đúng lúc! Một màn kịch hay đến như vậy mà bọn họ lại bỏ lỡ mất.

“Cảnh giới Chân Linh mà mạnh như vậy sao?”

“Có thể chiến đấu vượt cấp, đánh bại được cả Sở Vô Sương sao?”

Có không ít người cảm thấy nghi hoặc, đều muốn chạy tới Thiên Trì xem khỉ… à không, là xem Cơ Ngân.

Đáng tiếc không phải ai cũng có thể bước vào Thiên Trì, chỉ có những người có lệnh của chưởng giáo mới được bước vào.

“Vào Thiên Trì rồi thì chuyện hồi phục cũng chỉ là vấn đề thời gian”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play