Lực hút của cô ta rất mạnh khiến Triệu Bân không thể chống cự được,
dễ dàng bị hút về phía cô ta, cổ bị Vân Yên bóp, sau đó nhấc lên giữa
không trung. Cô ta đang ở trong trạng thái vô thức vẫn toát ra sát khí.
Thấy thế tim Lăng Phi đập bùm bụp.
“Sư phụ!”, Mục Thanh Hàn hoảng hốt gọi.
Không đến lúc bất đắc dĩ thì cô ta sẽ không đánh thức Vân Yên.
Giờ xem ra không đánh thức không được, hơi dùng sức một chút thôi có thể sẽ bóp chết sư đệ.
Ưm…
Tay chân Triệu Bân vùng vẫy tứ tung, trán hắn lộ ra cả gân xanh.
Nếu biết trước như vậy, hắn thà bị treo trên cây còn hơn, bây giờ Vân Yên đã không còn nhận ra ai nữa rồi.
“Sư phụ!”, Mục Thanh Hàn đã chạy đến.
Vân Yên chưa tỉnh lại, cô ta phất tay áo đánh Mục Thanh Hàn văng ra ngoài.
Có lẽ động tĩnh quá lớn đánh thức cả Xích Yên đang ngủ, cô ta vội chạy ra khỏi phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta cũng ngơ ngác.
“Ngây ra đó làm gì? Gọi sư phụ tỉnh lại!”, Lăng Phi giãy dụa nói.
Xích Yên không đáp lời vội tiến đến trước.
Vân Yên lại phất tay áo, Xích Yên… vừa tiến đến, còn chưa lên tiếng cũng bị hất văng ra xa.
“Tỉnh… tỉnh lại đi sư phụ!”, Triệu Bân mặt mày đỏ tía tai khó khăn
nói được một câu rồi cố nén khí thế đó, không nén khí thế đó lại thì có
thể sẽ bị bóp chết, cảnh giới Địa Tạng không phải là người có thể chọc
vào!
Lời nói của hắn quả thật có tác dụng.
Vân Yên thật sự buông tay ra.
Triệu Bân lập tức rơi xuống đất, sau đó ôm cổ ho dữ dội. Vừa mới
trước đó như tưởng đã nhìn thấy Thần Chết đang vẫy tay với mình, cười tà ác, hai hàm răng dữ tợn lóe lên ánh sáng lạnh băng.
Hắn vừa đứng vững lại thì một bàn tay lạnh lẽo vươn đến.
Đó là tay của Vân Yên đang vuốt ve mặt hắn, cô ta đang trong trạng
thái vô thức thế mà lại để lộ ra vẻ nhu tình cứ như một người vợ đang
dịu dàng vuốt ve chồng mình. Đôi mắt xinh đẹp vô thần nhưng cũng long
lanh đó còn ẩn chứa chút hơi sương, sau đó ngân ngấn nước… được phản
chiếu dưới ánh trăng.
Khi Triệu Bân phản ứng lại thì nước mắt Vân Yên đã rơi xuống.
Lăng Phi nhìn thấy thế cũng ngơ ngác không hiểu gì.
Xích Yên thấy thế cũng không biết tại sao.
Trong mắt Mục Thanh Hàn đang lảo đảo đứng lên cách đó không xa hiện
lên vẻ đau lòng, chắc là sư phụ lại nằm mơ thấy người yêu rồi, thậm chí
còn miêu tả trong hiện thực, xem sư đệ thành người kia.
“Sư phụ?”, Triệu Bân thử gọi một tiếng.
Mục Thanh Hàn có thể đoán ra thì hắn cũng có thể đoán được một ít.
Chính vì đoán được thế nên mới cảm thông, sư phụ của hắn là một người phụ nữ si tình. Hắn không nên lên tiếng, tiếng gọi này khiến Vân Yên
cũng giờ tay còn lại ra, một trái một phải ôm gương mặt hắn, hai hàng
nước mắt giàn giụa chảy dài. “Người đã khuất. bớt đau thương!”, Triệu
Bân lùi về sau một bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT