Nhưng không ai đáp lại, hoặc phải nói là… đối phương đang chìm đắm trong việc tìm hiểu tâm pháp.

Xích Yên không tỉnh, Mục Thanh Hàn lại lặng lẽ đi ra. Khi Vân Yên vừa ra khỏi cửa, nàng ta đã tỉnh, nàng ta đã lập cấm chế, một khi Vân Yên mộng du thì nàng ta sẽ tỉnh theo.

“Đừng lên tiếng!”, Mục Thanh Hàn đi tới dưới gốc cây, nhắc nhở hai người.

“Thả chúng ta xuống đi!”, Lăng Phi cười xin.

“Ta không cởi được dây thừng này!”, Mục Thanh Hàn cười gượng.

Keng…

Cùng với tiếng kiếm vang lên, Vân Yên ném kiếm.

Động tác liên tục, không biết cô ta lấy một dải lụa màu từ lúc nào, nãy là múa kiếm, giờ là múa lụa. Dáng múa uyển chuyển, dưới ánh trăng và ánh sao, tạo thành một cảnh đẹp như ảo như mộng.

“Sư phụ chúng ta… đúng là đa tài đa nghệ!”, Lăng Phi xem tới mức hai mắt mở to.

“Vậy ngươi… chưa từng nhìn thấy cảnh đẹp hơn rồi!”, Triệu Bân thổn thức, múa may một hồi, xui rủi sao lại thành múa thoát y mất, mộng du trong vô thức mà, Vân Yên có thể làm ra bất cứ chuyện kinh người nào.



“Đẹp quá!”, Lăng Phi cười ha ha.

Làm đồ đệ đỉnh Tử Trúc đúng là có lợi nha!

Nói sao thì có sư phụ xinh tươi thế này, nhìn thôi cũng đã mắt. Trong Thiên Tông nhiều nữ trưởng lão như vậy, nhưng không phải ai cũng đẹp như Vân Yên, cũng không phải ai cũng đa tài đa nghệ như Vân Yên, còn biết nhảy múa nữa. Đây là phúc của đồ đệ, những đỉnh núi khác đâu có “phúc lợi” thế này.

Triệu Bân nhíu mày.

Mục Thanh Hà cũng nhăn mày đẹp.

Sư phụ múa thì đúng là hiếm có, nhân tố bất ổn nhiều lắm.

Dù sao thì trong trạng thái mộng du, Vân Yên cứ nhảy hết điệu này tới mức điệu khác, còn có “tiết mục” khác như… xách đồ đệ ra ngoài đánh hay không, như… tiễn ba người họ tới Quỷ Môn Quan hay không thì…

Vèo!

Chợt, dây thừng trói Triệu Bân rung lên, hắn rơi xuống.

Vân Yên trói hắn thì đã lập cấm chế, tới giờ thì sẽ thả xuống.



Nhìn sang Lăng Phi, nó vẫn còn đang lắc lư theo gió.

“Tại sao không thả ta xuống?”, Lăng Phi nhướng mày.

“Vấn đề nhân phẩm đó”, Triệu Bân xoa hai vai của mình, biết rõ ý tứ của Vân Yên.

Ngày mai hắn vẫn còn một trận đấu quan trọng nên không thể cứ bị treo trên cây như thế.

Còn Lăng Phi ấy à! Ngày mai không có việc gì nên treo trên đó một lúc cũng chẳng sao, đây là một kiểu tu luyện.

“Ngươi cứ lắc tiếp đi, ta đi ngủ đây”.

Triệu Bân khoát tay, sau đó nhìn Vân Yên rồi xoay người rời đi.

Hắn cũng muốn thả Lăng Phi xuống lắm, nhưng tiếc là… hắn không thể mở được dây thừng của Vân Yên.

Không đợi hắn nhấc chân lên thì cảm nhận được một lực hút cực lớn.

Là Vân Yên đã dừng điệu múa, hơi giơ tay lên, năm ngón tay mở ra, hướng về phía Triệu Bân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play