Những lời này cũng rất đúng, chỉ cần là những người lên đài đối đầu với Cơ Ngân, dù là đệ tử mới hay cũ thì đều bị đánh quật ngã đến mức tàn phế.

“Đúng là chúng ta đã quá xem thường hắn!”

“Đấu với Vệ Xuyên cùng cấp bậc mà còn có thể trực tiếp phá vỡ thiên cang hộ thể!”

“Cho dù là ngươi hay ta thì cũng khó có thể làm được!”

Đám đệ tử duy trì thế trung lập thở dài rồi tặc lưỡi, Cơ Ngân đỉnh Tử Trúc đã cho họ một sự bất ngờ to lớn! Đây không phải là hạng người bình thường, người được nữ soái giới thiệu đến rất khác.

Hắn mới chỉ là cảnh giới Chân Linh, nếu là cảnh giới Huyền Dương, e rằng sẽ càng đáng sợ hơn!

“Lão đại… vậy mà bị đánh bại rồi!”, Trịnh Minh ngẩn người.

Vũ Văn Hạo, Nghiêm Khang, Ngụy Đằng, Viên Miểu và Hoàng Hiết bên cạnh cũng ngây ra.

Họ còn chưa cả nhìn rõ, Vệ Xuyên đã bị đánh ngã rồi.

“Đánh hay lắm!”

So với đám người Vệ Xuyên, đám người Tô Vũ cười nói.

Vệ Xuyên cũng là nhân tài! Với tu vi cảnh giới Huyền Dương, hắn ta có khả năng đánh bại Cơ Ngân, thế mà cứ thích áp chế cấp bậc, giờ hay rồi, vừa giáng cấp thì đã bị quật cho tàn phế, người mà, không gây chuyện thì sẽ không chết!

“Đau không?”

“Đau!”



“Đau ở đâu?”

“Đau ở trong tim nè!”

Rất nhiều trưởng lão bụm ngực, đó chính là người mà đám trưởng lão đùn đẩy người ta khi ở dưới chân núi… mà Cơ Ngân chính là người ta đó, không có ai xem trọng hắn, cũng không có ai muốn nhận hắn làm đồ đệ…

Kết quả, đó chính là một nhân tài! Còn là một nhân tài không tầm thường!

Nếu nói ai có thể đánh bại Vệ Xuyên ở cùng cấp bậc, trực diện phá tan thiên cang hộ thể… thì cũng chỉ có đám yêu nghiệt mới làm được! Từ đó mới thấy được, sức mạnh của Cơ Ngân không phải kinh khủng bình thường, chỉ là bọn họ bị vẻ ngoài tầm thường kia lừa, trước đó còn tưởng đó là một tiểu bối hạng xoàng, bây giờ trông lại, nào đâu phải hạng xoàng, rõ ràng là yêu nghiệt.

“Đúng là mắt mù thật rồi!”, lão Trần Huyền nghiến răng chịu đựng.

“Hôm đó mắt ta mù hay sao trời?”, Ngô Huyền Thông – Thanh Nguyên Các, Huyền Sơn lão đạo – các chủ Tàng Kinh Các… rất nhiều trưởng lão đều tự mắng mình, không tin Cơ Ngân thì cũng nên tin nữ soái kia chứ.

Có không giữ mất đừng tìm!

Bỏ lỡ vị đồ đệ như này thì có đốt đèn lồng cũng không tìm được nữa!

“Kia là tiểu sư đệ sao?”

Mục Thanh Hàn ngây ngốc cười, nàng ta cũng ngạc nhiên.

Nàng ta nhìn chiến đài, rồi lại nhìn Vân Yên, sư phụ của nàng ta có vẻ cũng rất ngạc nhiên.

“Đúng là trì hoãn việc kiếm tiền cùa người rồi! Vân Yên gượng cười, khi Vệ Xuyên khiêu chiến lần đầu tiên, cô ta còn lo lắng cho đồ nhi, trói Cơ Ngân cột lên cây, treo suốt cả ngày, xem ra lần này đúng là uổng công vô ích. “Ta đánh rất giỏi đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play