“Nhóc con được lắm!”, Vân Yên lẩm bẩm, vẻ ngạc nhiên không thể nào che giấu.
“Tông… Vỡ rồi sao?”. Mặt Lạc Hà biến sắc, nhưng Thanh Dao đứng bên cạnh thì không hề thấy bất ngờ.
Người kinh ngạc nhất là Vệ Xuyên, một giây trước hắn ta còn cười nham hiểm, tự tin ngập tràn, giờ thì trợn tròn mắt, đồng tử co rụt dữ dội,
không ngờ phòng ngự tuyệt đối thiên cang hộ thể – bí truyền của nhà họ
Dương Thiên lại bị người ta tông vỡ một cách trực diện.
“Sao Vệ sư huynh lại sơ sót thế?”
Triệu Bân lập tức đánh đến trước mặt hắn ta, nở nụ cười rạng rỡ.
Thiên cang hộ thể thì cũng phải xem là do ai dùng, cũng phải xem thử
là dùng với ai. Với khả năng của Triệu Bân, hắn hoàn toàn có thể tông vỡ nó một cách trực diện. Thiên cang hộ thể gì chứ? Phòng ngự tuyệt đối gì chứ? Đối với hắn, chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng mỏng manh thôi,
thiên cang hộ thể của cấp Huyền Dương, hắn còn chưa sợ, thiên cang hộ
thể của cấp Chân Linh ấy à, gặp đâu phá đó thôi.
Mặt Vệ Xuyên biến sắc, hắn ta chưa kịp kinh ngạc thì đã hoảng loạn bay lùi về sau.
“Ngươi chạy thoát được sao?”
Tốc độ của Triệu Bân nhanh hơn, hắn đuổi theo, chưởng lên ngực hắn ta một chưởng.
Vệ Xuyên rên lên đầy khó chịu, cả người lảo đảo, nôn ra một ngụm máu tươi rồi liên tục lùi về sau.
Trong lúc lùi về sau, có một đôi tay ấm áp đã nắm lấy cổ tay Vệ
Xuyên, hắn ta chỉ cảm thấy hai chân đang rời khỏi mặt đất, cơ thể mất
thăng bằng, cả người hắn ta đã bị Triệu Bân vung lên cao.
Tất cả các khán giả đều ngẩng đầu lên.
Sau đó, lại đồng loạt nhìn xuống lại.
Một tiếng “ầm” vang lên, giống như một tiếng sấm rền, sàn đấu chắc cứng cũng bị đánh nát vụn.
Tiếp theo đó là tiếng thét thảm thiết vang lên, thất thanh.
Máu tươi được phun ra từ miệng Vệ Xuyên văng lên rất cao, xương cốt trong người kêu lên răng rắc.
Trước đây, nghe Trịnh Minh nói bản thân bị Cơ Ngân đập rất khó chịu,
hắn ta còn không tin, giờ thì đã tin thật rồi, không chỉ khó chịu mà đến gan, dạ dày, thận… Trên dưới khắp người đều thấy đau.
Ầm, bụp!
Chớp mắt, Triệu Bân lại kết hợp sức của hông và chân, dứt khoát đập tiếp hai đập nữa.
Vệ Xuyên đang ở cấp Chân Linh khi bị đập xuống đất thì máu me lênh
láng, không còn nhận ra người ngợm nữa. Cũng phải trách Triệu Bân ra tay quá nặng, đối xử với Vệ Xuyên quá đặc biệt, đập liền ba cái liên tục
khiến hắn ta bán thân bất toại.
Tĩnh lặng, hội trường tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Tất cả mọi người đều nhìn lên sàn đấu, thiếu chủ có tiền đồ nhất của
gia tộc thế gia Dương Thiên lại bị quăng quật đến mức tàn phế như vậy
sao? Chỉ trong vòng vài giây, còn chưa hết một hiệp, quỳ xuống cũng có
chút nhanh rồi đó!
Dưa cũng đã bày ra rồi, chờ xem kịch hay, thế mà đã xong rồi sao?
“Lại… thêm một người tàn phế!”, Tô Vũ há to miệng.
Một chữ “lại” này, giọng điệu rất nặng nề.
Một chữ “lại” này, cũng được dùng rất đúng chỗ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT