Nghiêm Khang, Vũ Văn Hạo, Ngụy Đằng, Trịnh Minh trước đó ai không
phải là cảnh giới Huyền Dương? Ai không nắm chắc phần thắng? Ai không có quân bài tẩy? Tất cả đều bị đánh ngã, hắn ta lại không muốn tin vào
điều đó, tự tin mình chắc chắn sẽ thắng nên mới đưa ra giao ước như đang bán thân ấy.
Trâu bò!
Sau khi hít một ngụm khí lạnh, mọi người lại chậc lưỡi thổn thức.
Từ khi thành lập Thiên Tông đến nay, từ khi có diễn võ đài đến nay,
đây là lần đầu tiên có một ván cược lớn thế này, thắng thì không sao,
nhưng nếu thua thì mấy chục năm sắp tới phải làm nô lệ, ai dám đồng ý
cược dễ dàng như thế, nhưng Viên Miểu lại cố tình muốn làm như vậy,
không nói gì thì thôi, một khi đã nói thì chắc chắn sẽ khiến người ta
kinh ngạc!
“Đồng ý hay không đây”, bấy giờ, đổi thành Viên Miểu cười nhìn Triệu Bân.
“Đồng ý, tại sao lại không chứ”, Triệu Bân nhún vai, vẫn tùy ý như thế.
“Đầu ngươi bị úng nước rồi hả?”, Tô Vũ hét một tiếng thật to, Triệu
Bân cũng đâu có ngốc! Hắn ta tưởng Triệu Bân sẽ không đồng ý nên mới
không nhắc nhở, có trời mới biết Triệu Bân lại đồng ý, còn chưa kịp
khuyên nhủ gì.
Dương Phong cũng nhíu mày.
Đánh nhau thì cứ đánh thôi, nhưng xuất hiện thêm cái khế ước bán thân thế này cũng khá là đau đầu đấy.
Vấn đề là… Triệu Bân đã đồng ý rồi
Cả hai người họ còn thế nữa là những người đến xem, cứ mồm năm miệng
mười, Viên Miểu thẳng tay chơi lớn, tên đi cửa sau kia cũng tất tay! Dù
trước đó có thế nào thì ngày hôm nay, Cơ Ngân cảnh giới Chân Linh này
cũng ra dáng nam tử hán đại trượng phu lắm.
“Tốt, thế thì được rồi”.
Viên Miểu bật cười, càng cười càng hào hứng, cười được một lát thì
dừng lại, bước ra cùng với roi sắt và đánh tới nhanh như tia chớp, trong lúc đó, hắn ta dùng một tay kết ấn, thực hiện bí pháp trói buộc, có thể thấy bùn lầy dưới chân Triệu Bân bắt đầu rung chuyển, có một lực hút
rất mạnh, sau đó là hai hoa văn trên roi sắt hiện lên khóa chặt hai chân Triệu Bân.
Tất cả mọi thứ đều được diễn ra ngay trong nháy mắt.
Triệu Bân vẫn không hề di chuyển, nụ cười tươi tắn trên môi, lẳng lặng xem Viên Miểu biểu diễn.
Keng!
Viên Miểu vẫn chưa dừng lại những đợt tấn công của mình, thực hiện bí pháp trói buộc, sau đó vung tay ném một thanh phi đao, trên phi đao có
dán bùa lôi quanG, vừa ném ra đã nổ tung, bùa chú có cấp bậc khá cao,
lôi quang chói mắt.
“Mẹ nó lại là bùa lôi quang”.
Bên dưới có tiếng mắng chửi, một giây trước hai mắt vẫn còn sáng rỡ,
sau đó thì bị chói đến nỗi chẳng còn thấy gì, phần lớn mọi người đều bận rộn dụi mắt, xem tuồng thôi mà cũng khó chịu nữa, trước khi dùng bùa
lôi quang thì báo cho người ta một tiếng được không.
“Cấp bậc không thấp nhỉ!”
Tô Vũ cũng xoa mắt, hoàn toàn không đề phòng nên trở tay không kịp.
So với hắn ta, Dương Phong bên cạnh đỡ hơn rất nhiều, từ khi viên
Miểu ném phi đao ra thì hắn ta đã dùng chân nguyên bảo vệ hai mắt, dù
thế vẫn rất khó nhìn thấy cảnh tượng trên đài, lôi quang rất chói.
Quần chúng trở nên chật vật, Triệu Bân vẫn còn bình tĩnh thong dong.
Hắn có thiên nhãn, bùa lôi quang không có hiệu quả gì với hắn.
Hắn đã nhìn thấy rõ mục đích của Viên Miểu, dùng vũng bùn và hoa văn
trên roi sắt để trói hắn lại, dùng bùa lôi quang làm hắn chói mắt đều là chiêu thức hỗ trợ tấn công, tất cả đều vì đòn tiếp theo đây, cũng chính là cây roi sắt đen đó, chắc chắn tên này biết rõ khả năng của roi sắt
đen là đánh vào tinh thần, trong cảnh giới Chân Linh, dù ai trúng cũng
phải ngã xuống.
Vì thế nên hắn ta mới đầy tự tin như vậy.
Chỉ cần đánh trúng một roi thôi, mọi thứ sẽ được hoàn thành nhanh chóng.
Sự thật cũng gần giống với những gì hắn đoán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT