Sau khi tu luyện Thái Sơ Thiên Lôi quyết thì hắn có thể tự động dẫn thiên lôi vào trong cơ thể, như vậy hắn nói mình nhặt được thiên lôi này cũng đâu có sai? Chỉ là nếu như ai không thông hiểu bí pháp dẫn lôi thì không thể nào “nhặt” được thiên lôi như hắn, tùy tiện làm càn sẽ bị thiên lôi băm thành thịt nát.

“Viêm nhi, mang lò Tử Kim đến đây”, Đan Huyền nói.

Tử Viêm vâng lời, nhanh chóng chạy vào lấy lò Tử Kim.

Lúc hắn ta trở ra thì có khiêng theo một lò luyện đan ra ngoài, toàn thân của lò luyện toát ra hào quang màu tím vàng chói mắt, hai mắt của Tô Vũ vừa nhìn thấy nó thì đã sáng ngời lên, hắn ta đã từng nghe nói qua về lò Tử Kim, nhưng hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là một cái lò luyện đan bất phàm, lò luyện đan này chính là vật báu vô giá, không biết có bao nhiêu luyện đan sư ngoài kia thèm muốn có được nó.

“Lò luyện đan này thật tốt”.

Triệu Bân nhìn thấy nó cũng phải cảm thán, không biết lò luyện đan này được làm bằng vật liệu gì, hắn chưa từng nhìn thấy hay được nghe nói qua về loại vật liệu này, chữ khắc trên lò luyện đan cực kỳ cổ xưa, thậm chí toàn bộ lò luyện đan cũng đều toát ra phong cách cổ xưa huyền dị, niên đại của nó ít nhất cũng phải hơn cả ngàn năm.

Đây chính là đổ cổ, có thể bán được giá rất cao.

Đing đong!

Trong khi hai người còn đang mở to mắt cảm thán thì Tử Viêm đã đặt lò luyện đan xuống, nó vừa đáp đất thì đã tạo nên một tiếng vang rền, khiến cho mặt đất khẽ rung chuyển, nếu như luyện nó thành binh khí đập người thì chắc chắn khí thế của món binh khí đó sẽ rất hung hãn.

“Tên nhóc kia, lại giúp ta một tay”, Đan Huyền ôn hòa cười nói.

“Trưởng lão xin cứ dặn dò đệ tử”, Triệu Bân cười đáp, nếu như tạo được mối quan hệ tốt với luyện đan sư cao cấp bậc này thì hắn sẽ có rất nhiều lợi ích, sau này tìm tới đây nhờ luyện đan chắc sẽ còn có được nhiều ưu đãi.



“Cùng lão phu hợp lực luyện hóa lò đan này”, Đan Huyền nói.

“Luyện… hóa?”

Triệu Bân nhướng mày nhìn kỹ lại lò Tử Kim, đôi mắt của hắn càng lúc càng nhíu chặt, từ trong lò đan hắn có thể nhìn thấy một tia hắc khí, đây chắc hẳn là ấn ký của chủ nhân trước đó. Nếu như ấn ký này tồn tại mãi thì chất lượng của lò luyện đan sẽ bị suy giảm rất nhiều.

Chuyện này hắn đã từng gặp qua, một lần ở thành cổ Thanh Phong hắn đã giúp Thanh Dao luyện hóa tố cầm, hai chuyện này cũng có đạo lý giống nhau, nếu như ấn ký còn sót lại thì bảo bối sẽ không phát huy được uy lực lớn nhất.

“Âu Dương lão đạo cũng có thiên lôi, sao sư bá không tìm ông ấy!”, Tô Vũ khó hiểu hỏi. Một bên là thiên lôi của cảnh giới Chân Linh, một bên là thiên lôi của cảnh giới Địa Tạng, tất nhiên nên tìm cảnh giới Địa Tạng nhờ giúp đỡ mới đúng.

“Con người lớn lối, lão phu nhờ không nổi”.

Người ôn hòa như Đan Huyền mà cũng không nhịn được phải mắng một câu, nét mặt còn đen lại.

Tử Viêm ho khan, người ngoài không biết nhưng hắn ta thân là đệ tử chân truyền tất nhiên là biết rõ, chuyện này chủ yếu là ân oán giữa hai lão sư phụ, bởi vì lúc trẻ cả hai là tình địch, mặc dù sư nương đã mất nhiều năm nhưng Âu Dương lão đạo vẫn còn ghi thù mãi, chuyện này có rất ít người biết.

Người có thiên lôi thì ở trong đế đô cũng có, nhưng sở dĩ sư phụ không tìm bọn họ là bởi vì đều có ân oán với nhau, hoặc là vừa gặp đã đánh, hoặc là không muốn trợ giúp ra mặt, cho nên chuyện luyện hóa lò luyện đan này mới bị gác lại bấy lâu nay.

Sư phụ của hắn ta là người coi trọng mặt mũi, nhất định sẽ không dễ dàng đi cầu cạnh người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play