“Được”, Triệu Bân cùng tiếp nhận.

Kết giao với đệ tử Linh Đan các có rất nhiều lợi ích, sau này muốn mua linh dược thì cứ chạy tới đây, còn có thể tiết kiệm được kha khá tiền, chỉ có điều hắn vẫn cần phải đến Cửa Hiệu Lâu Đời dài dài, bởi vì có một số thứ chỉ có nơi đó mới có.

Chuyện quan trọng hơn đó chính là hắn còn có thể lấy cắp được chút đồ tốt ở đó.

“Ngươi phải dùng cho đúng chỗ”.

Tử Viêm đưa cho Triệu Bân đúng ba bình dược hoàn.

“Ngươi có thể luyện ra đan Tỉnh Thần không?”, Triệu Bân nhận lấy dược hoàn, nhân tiện hỏi một câu.

“Đan ba vân ta còn không luyện được chứ đừng nói tới đan bốn vân”, Tử Viêm nhún vai, sau đó còn nói thêm một câu: “Muốn luyện đan hai vân và đan ba vân thì có thể đến tìm ta, nhưng ngươi phải tự chuẩn bị nguyên liệu”.

“Ôi dào, nóng quá!”

Lúc họ đang nói chuyện thì có một ông già đã bước vào, ông ta có dáng người dong dỏng cao, mặc áo trắng, râu tóc cũng bạc trắng, diện mạo trông rất đoan chính, nhìn sao cũng thấy ông ta trông giống như một lão tiên sinh dạy học. Ông ta vừa đi vừa chắp tay sau lưng, trong tay còn cầm một cuốn sách, bước đi hiên ngang, mái tóc dường như tự tung bay cho dù ở đây không có gió, quả là khí chất tiên phong đạo cốt.

Ông ta chính là Đan Huyền, một trong những luyện đan sư của Thiên Tông, có cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong. Tuy ông ta có tu vi đồng cấp với Vân Yên nhưng Triệu Bân nhìn thấy khí tức của ông ta còn lấn át cả Vân Yên, dường như ông ta đã chạm được vào cảnh giới Chuẩn Thiên.

“Bái kiến sư phụ”, Tử Viêm chắp tay nói.

“Bái kiến sư bá”, Tô Vũ cùng Triệu Bân cũng cũng lễ phép nói.



“Cơ Ngân của đỉnh Tử Trúc?”, Đan Huyền mỉm cười nhìn Triệu Bân, mặc dù ông ta chưa từng gặp qua Triệu Bân nhưng vẫn có thể nhận ra hắn bởi vì chỉ duy nhất hắn là đệ tử có cảnh giới Chân Linh, trong khi tu vi thấp nhất của đệ tử muốn gia nhập Thiên Tông phải là cảnh giới Huyền Dương. Ông ta cũng biết hắn là người được đích thân nữ soái Xích Diễm giới thiệu gia nhập đỉnh Tử Trúc, trở thành đệ tử của Vân Yên.

“Chính là đệ tử”, Triệu Bân cười nói.

“Nhóc con nhà ngươi mấy ngày nay là người nổi tiếng nhất Thiên Tông đó!”, Đan Huyền nói xong thì liền tìm một chỗ ngồi xuống, đặt cuốn sách xuống rồi cầm lấy một bầu rượu, lúc này bộ dáng của ông ta lại chẳng còn chút uy nghiêm nào của bậc trưởng bối.

“Là do các sư huynh đệ đã nhường đệ tử thôi”, Triệu Bân nở nụ cười nói.

“Thiên lôi sáng bóng, lấy ra cho ta xem thử”, Đan Huyền nói. Nếu so sánh với những người có cảnh giới Địa Tạng khác thì mắt nhìn của Đan Huyền quả thực không hề tầm thường, người bình thường không phát hiện, Vân Yên cũng không phát hiện, vậy mà ông ta liếc một cái liền có thể phát hiện.

Triệu Bân không nói nhiều, vừa mới thu thiên lôi vào lại phải lấy ra.

“Thiên lôi màu vàng như thế này vẫn là lần đầu tiên ta thấy”, Đan Huyền nhìn thấy nó thì không khỏi vuốt râu cảm thán, ánh mắt của ông ta thâm sâu khó lường, đã có một chút ánh sáng lóe lên, không phải do ông ta chưa từng thấy qua lôi điện có cấp bậc này mà là do thiên lôi của Triệu Bân dường như toát ra uy lực mạnh mẽ hơn những loại thiên lôi bình thường.

“Lấy được ở đâu vậy?”, Đan Huyền mỉm cười hỏi Triệu Bân.

“Đệ tử nhặt được”, Triệu Bân ho khan đáp.

Đan Huyền bị chọc cười, Tô Vũ cùng Tử Viêm cũng bị chọc cười.

Nhặt hay lắm, nhặt được không cần tốn tiền.

Thực tế thì Triệu Bân không hề nói dối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play