Sau khi đám tội nhân được lôi đi, Hoàng Thượng cho triệu Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi vào.

"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."

"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."

"Miễn lễ."

Trúc Thanh Hi lén nhìn Tạ Lục Khôn, nàng nhận ra tâm tình phức tạp nơi ánh mắt hắn. Đám người các nàng đã điều tra kĩ càng như vậy thế mà vẫn lọt mất một tên, tưởng chừng sự việc sẽ kết thúc thuận lợi, ai ngờ tự dưng lòi ra đám sát thủ không lai lịch. Chắc chắn Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng cũng đang rất khó chịu như nàng.

"Hi Nhân, ngươi là người biết rõ Mộng Diễm lâu nhất. Ngươi có manh mối gì về bọn sát thủ không?" Hoàng Thượng lên tiếng.

"Bẩm Hoàng Thượng, thần không nhìn ra sơ hở từ chỗ Lý Miêu. Đám sát thủ đó hôm nay mới xuất hiện, ban đầu thần vẫn nghĩ là người canh cổng bình thường cho đến khi bọn chúng ra tay. Thần vô lực, xin Hoàng Thượng trách phạt."

Trúc Thanh Hi quỳ xuống nhận tội, Trúc Dạ Ưng thấy thế lập tức quỳ theo, hắn nói đỡ cho nàng.

"Thần mới là người điều tra Hạ Hoàng, để sót thông tin là lỗi của thần. Thần xin chịu phạt."

Tạ Lục Khôn bước lên một bước, hai tay nắm thành quyền, lời nói mạnh mẽ.

"Phụ hoàng, thân là người làm chủ lại không lo liệu chu toàn được chuyện này, mọi trách nhiệm nhi thần xin gánh. Trúc Dạ Ưng và Hi Nhân đã làm hết sức mình rồi."

Hoàng Thượng nhìn xuống, bên dưới đều là những thiếu niên khí phách hơn người, tính toán kĩ càng, hành động cẩn thận, bản lĩnh đầy mình. Sự việc lần này tưởng chừng đơn giản nhưng càng đào sâu càng thu về một đống phức tạp, chỉ dựa vào ba người Tạ Lục Khôn, Trúc Dạ Ưng, Trúc Thanh Hi đi đến được bước này có thể xem là xuất sắc.

"Đứng hết lên đi."

Hoàng Thượng chờ Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi đứng dậy rồi mới tiếp tục.

"Các ngươi vất vả rồi. Có thể qua mặt được các ngươi xem ra kẻ đó không hề đơn giản. Hôm nay tới đây thôi, cho các ngươi lui."

Ra khỏi điện, Tạ Lục Khôn đi trước, Trúc Thanh Hi và Trúc Dạ Ưng theo sau. Ánh trăng bị mây che kín, bầu trời hôm nay là một mảng đen kịt. Tâm trạng Trúc Thanh Hi cũng như áng mây kia, mù mờ không phương hướng. Mải mê theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ, Trúc Thanh Hi bất cẩn va vào lưng Tạ Lục Khôn. Tạ Lục Khôn vì vết thương bị va chúng mà nhói lên cau mày đau đớn. Trúc Thanh Hi lúc này mới nhận ra trên lưng hắn mờ mờ vệt máu, nàng hốt hoảng.

"Người bị thương rồi?"

"Thái y đã băng bó qua, ta không sao." Tạ Lục Khôn trấn an nàng.

"Mau hồi cung, ta giúp người kiểm tra vết thương." Trúc Thanh Hi không kìm được lo lắng.

Về tới Khôi Minh cung, Trúc Thanh Hi đưa Tạ Lục Khôn vào phòng của mình. Nàng để hắn ngồi trên ghế, bản thân nhanh nhẹn chuẩn bị y dược. Trúc Dạ Ưng giúp đem nước sạch đến. Trúc Thanh Hi tiến lại trước mặt Tạ Lục Khôn.

"Người cởi áo ra đi."

Tạ Lục Khôn ngước lên nhìn Trúc Thanh Hi, miệng nhếch lên nụ cười phong tình mê hoặc.

"Ta không nhấc tay được, đệ giúp ta."

Trúc Thanh Hi tạm thời không để ý biểu đạt của Tạ Lục Khôn, nàng đang bận tập trung vào vết thương của hắn. Nghe Tạ Lục Khôn yêu cầu, Trúc Thanh Hi không nghĩ nhiều mà lập tức giúp hắn cởi y phục. Cơ thể rắn chắc dần dần lộ ra, mùi Tùng Chanh mát lạnh theo thế mà bao trùm không khí xung quanh. Sau khi cởi áo ngoài, Trúc Thanh Hi đi ra phía sau kiểm tra vết thương. Trên băng vải lớp máu thấm ra đỏ rực khiến nàng vừa kinh sợ vừa đau lòng. Trúc Thanh Hi rút chủy thủ, nhẹ nhàng cắt lớp vải, đối diện với vết thương của hắn.

"Là bị thương ở Mộng Diễm lâu sao?"

"Không may bị trúng một đao." Giọng điệu không để lộ cảm giác đau đớn.

Trúc Thanh Hi đỡ người Tạ Lục Khôn cúi thấp xuống bàn, cẩn thận lau sạch vết thương cho hắn. Nàng khựng lại vài giây, sau đó ghé sát lại quan sát. Trúc Thanh Hi nhìn ra điều bất thường, nàng chạm nhẹ vào những vết đốm đỏ sưng tấy quanh miệng vết thương.

"Chỗ này có rát không?"

Giọng nói thể hiện rõ rệt sự quan tâm khiến trong lòng Tạ Lục Khôn dâng lên cảm giác ấm áp dễ chịu. Hắn thành thực.

"Có."

"Là độc của cây Trúc Đào."

Trúc Thanh Hi khẳng định. Song nàng nhanh chóng tìm thuốc bôi lên, thành thạo băng bó vết thương cho hắn

"Độc của cây Trúc Đào? Không phải là độc mà đệ từng dính phải sao? Chẳng lẽ đám sát thủ này liên quan tới Di thân vương?"

Trúc Dạ Ưng kích động.

Trúc Thanh Hi kết thúc việc băng bó cho Tạ Lục Khôn, nàng đỡ hắn ngồi dậy.

"Người nghĩ sao?"

Tạ Lục Khôn lộ ra nộ khí, nghiêm túc dặn dò.

"Chúng ta không có chứng cứ rõ ràng nhưng trước mắt phải xem chừng Tạ Mỗ. Hắn có Hoàng Hậu, có cả gia tộc Nam thị hậu thuẫn, chúng ta không được hành động khinh suất."

Trúc Thanh Hi cuộn tay thành nắm đấm, nếu đúng Tạ Mỗ là người đứng sau mọi việc thì đám người các nàng sẽ rất khó khăn trong việc phanh phui sự thật. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play