Trúc Thanh Hi thở dài cầm bình rượu rót cho một gã thương lái. Lão ta nãy giờ luôn nhìn nàng bằng ánh mắt dâm dục, lời nói ngả ngớn bông đùa. Trúc Thanh Hi ngứa ngáy, nhịn không đấm cho lão vài phát. Nếu là ở hiện đại, lão ta đã phải đi tù vì tội quấy rối tình dục. Trúc Thanh Hi cố gắng nuốt cục tức vào bụng, dùng trăm ngàn lời lẽ chửi thầm trong đầu. Nàng phải hành xử cẩn trọng, xung quanh có bao nhiêu con mắt đổ dồn vào nàng, Trúc Thanh Hi không được khinh suất. Từ khi bước chân vào căn phòng này, những kỹ nữ trong Mộng Diễm lâu vô tình bị vẻ đẹp của Trúc Thanh Hi làm cho lu mờ. Những nam nhân thì dán chặt ánh mắt lên người nàng như hổ đói.
Tính tinh tinh. Tiếng đàn gảy lên. Lý Miêu đứng trên khán đài kiêu sa lộng lẫy trịnh trọng thông báo.
"Các vị khách quý. Cảm ơn các vị đã đến với Mộng Diễm lâu. Vật phẩm hôm nay sẽ khiến các vị hài lòng."
Lý Miêu vỗ tay ra hiệu, Ngọc Minh Hà phía sau sân khấu bưng vật phẩm được trùm kín bởi một chiếc khăn đỏ bước ra, những người ở đây lập tức trở nên háo hức. Có kẻ không nhịn được mà lớn giọng.
"Mau mau mở ra."
Lý Miêu tươi cười, tay trái rút chiếc khăn xuống, chiếc đồng hồ chế tác tinh xảo, lớp vàng óng ánh đi cùng những hạt đá quý lấp lánh liền lộ ra. Cả gian phòng vang lên một tiếng "Ồ".
Lý Miêu đặt đồng hồ lên bàn, sau đó thong thả ngồi xuống bên cạnh.
"Các vị có thể thấy, đây là chiếc đồng hồ có xuất xứ từ Tây dương. Tuy nhiên từ những chi tiết nhỏ nhất đều được làm bằng vàng vô cùng giá trị. Không những thế các viên ngọc nhiều màu lấp lánh này là những loại đá quý mà các vị không thể nào tìm thấy ở nơi khác. Có thể nói chiếc đồng hồ này là độc nhất vô nhị."
Lý Miêu ngừng một lát, chừa thời gian cho khách quan quan sát. Xong bà tiếp tục.
"Vật này định giá ban đầu là 20 lượng vàng."
Người ở dưới bắt đầu nhốn nháo.
"Những 20 lượng vàng, quá đắt rồi."
Trúc Thanh Hi không am hiểu kỹ về vật giá thời đại này nhưng 20 lượng vàng có thể đổi lấy một năm ấm no cho những hộ dân bình thường.
"50 lượng vàng." Một vị khách trả giá.
"55 lượng vàng." Lại một vị khách khác.
Chưa đầy nửa *khắc vật phẩm đã độn giá lên 100 lượng vàng. Lý Miêu vui vẻ đắc ý thông báo.
"100 lượng vàng lần thứ nhất. – 100 lượng vàng lần thứ hai..."
"Mong chóng bắt những người này lại."
Là giọng của Tạ Lục Khôn, bên ngoài quân lính ùa vào, bủa vây tứ phía. Môi Trúc Thanh Hi hơi nhếch lên, Tạ Lục Khôn người canh giờ thật chuẩn.
Trong tức khắc Mộng Diễm lâu trở nên hỗn loạn, những tên gác cổng Lý Miêu đặc biệt chuẩn bị cho hôm nay đều là những kẻ có võ công cao cường. Chiêu thức ra tay của chúng giống như được huấn luyện bài bản để trở thành sát thủ.
Trúc Thanh Hi nhanh chóng phi người lên trên khán đài. Lý Miêu đang luống cuống ôm chiếc đồng hồ bỏ chạy, bên cạnh bà còn có bốn tên hộ tống. Trúc Thanh Hi bật người lên cao lộn vài vòng trên không rồi đáp xuống trước mặt Lý Miêu, không lưu tình đoạt lấy chiếc đồng hồ vào lòng. Lý Miêu nhận ra nàng, liền hoảng hốt.
"Ngươi, ngươi, đồ phản bội. Các ngươi còn chờ gì. Mau giết nó."
Bà ta ra lệnh cho những tên bên cạnh sau đó liền lủi mất. Đối phương đồng loạt rút đao lao đến phía nàng. Ánh mắt Trúc Thanh Hi lóe lên tia chết chóc. Mạng của nàng chưa đến lượt bà ta quyết. Trúc Thanh Hi tay trái ôm vật phẩm, tay phải cầm chủy thủ không e ngại đáp trả.
Nhận ra Trúc Thanh Hi đang rơi vào nguy hiểm, Tạ Lục Khôn siết chặt tay cầm kiếm chạy đến cạnh nàng, hai đường kiếm của hắn liền tuyệt mạng bốn tên. Trúc Thanh Hi thấy Tạ Lục Khôn trong lòng dội lên tia ấm áp. Nàng đặt đồng hồ vào người hắn.
"Giao cho người. Ta đi bắt Lý Miêu."
Tạ Lục Khôn không kịp cản nàng, chỉ có thể nói với hai tiếng cẩn thận. Sau đó hắn lập tức bị cuốn vào cuộc chiến hỗn loạn.
Bên này Trúc Thanh Hi đã đuổi kịp Lý Miêu, dồn bà ta vào ngõ cụt. Nàng cất chủy thủ vào trong người, lạnh lùng nói.
"Ta vốn không có ý định đả thương bà. Mau chóng ngoan ngoãn theo ta chịu tội."
Lý Miêu biết mình không còn đường thoát, bà ta tức giận gào thét.
"Ta đối xử với ngươi không tệ. Ngươi lại đâm sau lưng ta. Ngươi rốt cuộc là ai?"
Ánh trăng hắt vào người Trúc Thanh Hi, cả thân thể nàng phát sáng không chân thực. Nàng như hóa thành một tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần, trái ngược với nét dịu dàng lay động lòng người, khí chất toát ra từ nàng khiến kẻ khác không dám lại gần nhìn ngắm. Nét mặt lãnh đạm vô tình bỗng dưng nở nụ cười thay thế, khiến một nữ nhân gặp qua ngàn mỹ nữ như Lý Miêu cũng vô thức không rời mắt.
Trúc Thanh Hi bước lên một bước, nét mặt đậm ý cười, thanh âm trong trẻo cất lên.
"Ta là người của Nhị gia Tạ Lục Khôn."
*khắc: một khắc bằng khoảng 15 phút