Thượng Quan Vân Lễ có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nhìn cũng
đoán không ra đây là bộ trà bạch ngọc thượng phẩm thượng hạng, chỉ cảm thấy sờ vào rất tốt, khẳng định là rất có giá trị.
"Đây là bộ uống trà được Đình Thâm dùng dương chi bạch ngọc quý
giá có một không hai cùng những thợ thủ công giỏi nhất chế
tác ra."
Diệp Tiện cực kì quý trọng mà đặt chén trà xuống: "Tổng giám đốc, ngài thực sự.. Có phẩm vị!"
Thực là giàu có!
Một bộ đồ uống trà này, thấp nhất cũng phải tốn mấy trăm vạn, thế giới của kẻ có tiền cô không hiểu được.
Diệp Tiện mỉm cười: "Tôi không chỉ biết đồ ngọc, còn biết cả trà đạo."
"Cậu thôi đi, có thể phân biệt được dương chi bạch ngọc đã tốt
lắm rồi, đừng vì nịnh nọt cấp trên mà thổi phồng lên như
vậy!"
Thượng Quan Vân Lễ căn bản không tin những điều vô nghĩa cô nói, đầu năm nay người biết trà đạo đã rất hiếm rồi, một tiểu thần
tượng mới 18 tuổi như hắn thì hiểu cái gì? Đừng có giỡn?
"Không tin?"
Diệp Tiện nhướng mày, Thượng Quan Vân Lễ không thèm để ý tới hắn: "Xem tôi là đứa trẻ lên ba sao?"
"Vậy thì anh có thể còn không bằng ánh mắt của đứa trẻ ba tuổi!"
Diệp Tiện xắn tay áo, ngồi xuống bên cạnh bàn tròn, bên trái là Bạc Đình Thâm, bên phải là Thượng Quan Vân Lễ.
"Hai vị, xem kĩ, đừng nháy mắt."
Cô rửa tay sạch sẽ, cầm lấy một cái gắp bằng gỗ nhạt màu bên
cạnh, đem ấm trà đang bốc hơi trên máy pha trà để xuống, nhẹ nhàng đặt lên một tấm đệm ấm bằng lụa.
Thượng Quan Vân Lễ: "Giả vờ rất tốt.."
'Leng keng thùng thùng~ "
Lời còn chưa dứt, bên tai lại vang lên âm thanh đồ ngọc chất lượng
tốt chạm vào nhau vang lên tiếng kêu thanh thúy, thusthanh dễ nghe, lăng lăng êm tai, tựa như nước suối trong vắt đập vào đá trên
bờ.
Ở giữa bàn đá, hai tay Diệp Tiện nhẹ nhàng bưng kên bộ ấm trà
bạch ngọc, dừng một chút, rồi sau đó giống như bị người ấn nút
tua nhanh gấp 10 lần, mười ngón bay múa, hành động nhanh nhẹn, ngón tay cùng đồ uống trà xen kẻ vào nhau, nhóng chóng như bóng
trúc thanh sắc uyển chuyển, tựa như ảo mộng, khiến người nhìn
không rõ.
Sau khi Diệp Tiện dọn xong đồ uống trà, cô dùng thìa lấy ra một lượng lá trà vừa đủ, rót vào từng cái một.
Ngón tay cô rất nhỏ lại còn thon dài, từng đường nét như được
chạm khắc tinh tế, lúc nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc, như tơ lụa
quấn lấy da thịt em bé, cử chỉ mềm mại, nhẹ ngàng, móng tay sạch
sẽ sáng bóng phản chiếu ánh nắng mặt trời, hiện ra ánh sáng
nhàn nhạt, mu bàn tay trắng nõn mềm mại của cô còn bắt mắt hơn
dương chi bạch ngọc.
Ánh mắt Bạc Đình Thâm rơi vào trên mu bàn tay cô, đáy mắt luôn trầm thấp lại xẹt qua một tia gợn sóng.
" Một bộ nghệ thuận thưởng trà hoàn chỉnh bao gồm vệ sinh dụng
cụ tra, đặt trà, pha trà, kính trà, thưởng trà và châm nước.
Trong đó quan trọng nhất chính là pha trà, bước pha trà không chỉ
đòi hỏi kiến thức sâu rộng về văn hóa cũng như hiểu rõ về
nội hàm của trà đạo. Còn phải có cử chỉ cao nhã ưu mỹ, nếu không,
dù cầm trong tay trà ngon đến đâu, cũng không rót ra hương vị của nó."
Người bình thường một lúc rót hết nhưng chén này, nhất định sẽ
bị đổ đầy nước ra mặt bàn, còn người đã trải qua huấn luyện trà đạo chuyên nghiệp, có thể rót liên tục vào chén trà mà không
rơi một giọt.
Đây là nét tinh tế cùng điểm lợi hại của trà đạo trong văn hóa cổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT